Đôi khi em tự hỏi mình
Rằng có phải đời cho là hạnh phúc
Hay chỉ bởi vì em thật ngốc
Mơ ước một điều thật quá xa xôi?
Đôi khi em muốn được khóc òa
Bởi mơ ước một vòng tay thật chặt
Giọt nước mắt cứ lăn dài im lặng
Mà nỗi buồn cứ lặng lẽ đầy vơi
Đôi khi em muốn thốt lên thành lời
Rằng hãy để thời gian vội xóa
Những kỷ niệm ngày xưa đã có
Giữa hai người mãi chẳng đến được nhau.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét