Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

Thứ hai, ngày 25 tháng 05, 2009 lúc 18h30


Chiều nay, trong lúc chờ đến lượt em tại phòng khám phụ sản, em có gặp và nói chuyện với 1 bà mẹ trẻ, hơn em chỉ 2 tuổi nhưng đã là mẹ của 1 bé trai 4 tuổi và 1 bé còn nằm trong bụng mẹ. Bé trai thật đáng yêu và hiếu động. Nhìn chị ấy vừa giữ con, vừa nói chuyện vui vẻ với cậu bé mà em chạnh lòng. Bất giác em sờ lên bụng mình, ước gì em cũng có 1 đứa trẻ dễ thương như thế nhỉ? Nếu em và anh có thể lập thành một gia đình thì thật là hạnh phúc. Khi đó, em sẽ sinh cho anh 1 đứa bé thật dễ thương. Nếu là con trai, nó sẽ thừa hưởng đôi mắt đẹp, ấm áp và nụ cười có duyên của anh. Nếu là con gái, nó sẽ thừa hưởng đôi môi cong, bướng bỉnh của em. Em và anh sẽ cùng chăm sóc và nuôi dạy nó và 02 đứa con của anh nên người. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng 1 gia đình thật hạnh phúc. Đó là mơ ước và hy vọng của em. Một ước mong không bao giờ thành hiện thực, phải không anh? Khi nhận kết quả khám từ bác sỹ, em thở phào nhẹ nhõm vì không có vấn đề gì nghiêm trọng, vẫn có thể lập gia đình và sinh con bình thường. Nhưng em sẽ lập gia đình với ai? sinh con cho ai? khi trong tim em chỉ có duy nhất một người đàn ông và chỉ muốn sinh con cho người đó mà thôi.

Hôm qua, anh có hỏi em tại sao em luôn buồn mỗi khi chia tay anh? Bởi vì, mỗi lần anh quay lưng đi là mỗi lần em trở về với hiện thực là anh không phải của em. Anh thuộc về người phụ nữ khác. Dù anh có yêu thương em, trân trọng em nhiều thế nào thì cũng không thể che lấp sự thật em chỉ là cô gái bên lề cuộc sống của anh. Dù anh cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể ở bên em trong chốc lát, rồi bỏ em lại bơ vơ mà quay trở về với gia đình. Nhìn anh dần xa khuất mà nước mắt em không ngừng tuôn rơi. Em khóc cho mình, cho sự dại khờ của mình và cho tình yêu vô vọng của chúng ta.

Anh còn nhớ có lần em nói với anh là trong ngày sinh nhật anh năm trước, khi em mới vào làm ở icare, em đã khóc không? Và anh hỏi em là anh đã làm gì để em khóc, nhưng lúc đó, em đã không trả lời. Thật ra, ngày hôm đó em khóc không phải vì giận anh, cũng không phải anh đã làm lỗi gì với em, mà là ngày hôm đó chính là ngày em nhận ra rõ ràng nhất tình yêu em dành cho anh. Rằng em đã yêu anh, chứ không phải ngưỡng mộ anh hay chỉ là giây phút cảm động nhất thời như em đã lầm tưởng lúc ban đầu. Em khóc vì đã trót vướng vào nghiệt duyên, yêu người không được phép yêu. Số phận khắc nghiệt đã khiến em gặp anh, để rồi yêu anh - người đàn ông không thuộc về em.

Em đã nhiều lần trốn chạy, nhiều lần từ bỏ và cố gắng cắt đứt nghiệt duyên không nên có này, nhưng không được. Trái tim em mềm yếu hay tại bởi em yêu anh quá sâu đậm? Đã từ lúc nào anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em. Anh giống như là hơi thở, là không khí vậy; nếu mất anh, em không thể thở được, không thể sống được. Còn anh? Nếu mất em, anh sẽ thế nào?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét