Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Đôi khi

Đôi khi em muốn hỏi anh rằng
Trong lòng anh có yêu em không?
Nhưng sợ hỏi ra vô duyên quá
Lỡ anh nói rằng chẳng có em...
Đôi lúc em muốn hỏi anh rằng
Trong tim anh có bóng em không?
Nhưng mà hỏi ra sợ anh nói
"Chẳng có hình bóng gì đâu em"...
Anh yêu ơi anh có biết rằng
Trong lòng chỉ có mỗi anh thôi
Tình yêu là vĩnh hằng muôn thủa
Khi chưa yêu còn mang nợ với đời...

Ngủ đi nào hỡi trái tim của ta

Hãy ngủ đi nào hỡi trái tim của ta
Sau tháng ngày cháy bừng lên ngọn lửa
Niềm yêu thương ngươi dại khờ một thuở
Đã mỏi mệt rồi thì hãy cố ngủ đi

Nào trái tim hãy nhắm mắt lại đi
Để không còn nhìn thấy bóng em nữa
Bịt tai lại không còn vang lời hứa
Lời ngọt ngào em đã nói ngày xưa

Nào trái tim, hãy quên kỉ niệm xưa
Một cái nhìn- một lần xao xuyến thế
Một tiếng cười hay đôi lần thỏ thẻ
Hãy đẩy hết vào dĩ vãng đã trôi qua

Hãy xoá nhoà những năm tháng đã qua
Những bồi hồi khi hai tay nắm chặt
Phút náo nức hãy trở về im lặng
Cố nén lòng một lần chợt gặp em

Hãy ngủ đi hỡi trái tim si mê
Ngày hôm nay ta và em đôi ngả
Sẽ qua nhanh những cơn mưa tầm tã
Xoa dịu tấm lòng ... hãy cố ngủ đi ... tim ...

khóc

Có đôi lần em muốn khóc thật to
Khóc cho người và cho trái tim mình
Nhưng nước mắt em cố giấu vào tim
Để nó hóa thành băng trong trái tim lạnh
Để không ai có thể thấy em khóc
Và để anh không phải thương xót cho em.

Ngủ đi anh

Ngủ đi anh
Em sẽ hát ru anh bằng những lời tình yêu dịu ngọt
Tay em luồn vào mái tóc
Mơn man những giấc mơ xanh
Ngủ đi anh
Ngoài hiên nắng tắt
Để em bảo lũ chuồn chuồn cánh mỏng
Bay là đà gọi trời mưa
Trời mưa...

Những ngày xưa cùng anh lang thang trong mưa
Áo em ướt đầy kỉ niệm
Tóc em ướt đầy kỉ niệm
Con đường, hàng cây hoà chung nhịp thở
Cột đèn tựa lưng vào nỗi nhớ
Ấm áp môi mềm
Còn nhớ không anh?

À ơi! Này giấc mơ ngoan
Đưa anh tìm về ngày cũ
Để em ru anh ngủ
Xua tan hết những muộn phiền
Ngủ đi anh, hạnh phúc mãi bình yên.

Mãi yêu anh!

Em vẫn chờ anh những sớm mai
Mong anh vơi bớt nỗi u hoài
Hoàng hôn buông xuống em vẫn đợi
Gửi trái tim em chẳng phôi phai.
Em muốn sẻ chia nỗi nhọc nhằn
Tình yêu nâng bước lúc gian truân
Đắng cay hạnh phúc cùng nếm trải
Gánh nặng đường xa cũng hoá gần.
Dòng đời ai biết được nông sâu
Mãi yêu anh với mối tình đầu
Dẫu không duyên kiếp thành đôi lứa
Mãi mãi trong lòng vẫn có nhau...

Mang nợ!!!

Không biết tôi nợ anh cái gì?
Mà sao tôi cứ nhớ anh thôi
Nhiều người yêu tôi, tôi không thiết
Để họ đau khổ vì tình yêu.

Không biết tôi nợ anh thế nào?
Mà trong lòng chỉ mỗi anh thôi!
Đôi lúc một mình tôi tự hỏi
Không biết vì sao mang nợ tình?!!

Mình không là của nhau

Mình không là của nhau
Như mùa thu năm trước
Lá cứa vào niềm đau
Buồn tênh lòng mất được

Có phải ngày xưa không
Đợi mong chiều thứ bảy
Nhìn vào đôi mắt ấy
Ước ngày đừng qua mau

Mình không là của nhau
Trăng một mùa dang dở
Những vì sao oà vỡ
Khóc một đời đa mang

Mình không là của nhau
Trong lặng thầm nỗi nhớ
Vô tình gặp trên phố
Khẽ nhắc lòng quay đi.

KHÔNG ĐỀ

Em không thể nói ra thành nỗi nhớ
Bởi cái lặng thầm là sâu sắc phải không anh?!
Em lặng thầm trong nỗi nhớ về anh
Trong khát khao, trong nhớ mong, chờ đợi

Em lặng thầm bởi mình nông nổi
Lửa rực nhiều lại tàn chóng mau thôi
Đừng xa cách để mỗi đứa một nơi
Rồi đau khổ sẽ theo ngày theo tháng

Tình yêu dành cho anh trong sáng
Em tin nhiều là cũng bởi em yêu
Em vẫn chờ cho dù đến bao nhiêu
Anh đâu biết những chiều em trông ngóng

Tình yêu em dành cho anh đầm thắm
Chẳng bao giờ đo được nỗi nhớ anh
Dù biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Bởi trái tim anh có thừa người khác

Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Cái gì thoảng qua mấy ai còn giữ lại
Dù đối với em, đó là mãi mãi
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường

Đừng bận lòng nếu trót nói yêu thương
Bởi ai cũng có phút yếu lòng đến thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến trong nhau bằng những phút yếu lòng.

Đêm buồn

Đôi khi em tự hỏi mình
Rằng có phải đời cho là hạnh phúc
Hay chỉ bởi vì em thật ngốc
Mơ ước một điều thật quá xa xôi?

Đôi khi em muốn được khóc òa
Bởi mơ ước một vòng tay thật chặt
Giọt nước mắt cứ lăn dài im lặng
Mà nỗi buồn cứ lặng lẽ đầy vơi

Đôi khi em muốn thốt lên thành lời
Rằng hãy để thời gian vội xóa
Những kỷ niệm ngày xưa đã có
Giữa hai người mãi chẳng đến được nhau.