Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2009

HẠNH PHÚC LÀ DÁM YÊU VÀ ĐƯỢC YÊU

Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn kể từ lúc gặp anh. Anh đã mang đến cho tôi niềm hạnh phúc và giúp tôi sống yêu đời hơn trước. Tôi – một con người yếu đuối, vì trốn tránh nỗi đau mà tự thu mình trong vỏ ốc của chính mình, bỏ quên thực tại, để rồi đánh mất chính mình và niềm tin của cha mẹ.

Một đồng nghiệp yêu tôi, hết lòng vì tôi, và đã chết cũng vì tôi; người con trai tôi yêu, vì hạnh phúc và tương lai người ấy mà chấp nhận rời xa cũng đã mãi mãi ra đi; người bạn gái mà tôi hết mực tin tưởng cũng quay lưng lại; việc học dang dở; cha mẹ thất vọng. Buồn, cô đơn, mệt mỏi và đau khổ khiến tôi chỉ muốn tìm quên trong giấc ngủ, đóng kín trái tim mình và xa lánh mọi người. Nhưng anh đã cởi mở trái tim tôi, làm tôi thấy yêu cuộc sống này, lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn tôi.

Nhưng thật trớ trêu, anh đã có gia đình, một người vợ hiền và một con gái xinh xắn, thông minh. Tuy biết là thế, nhưng trái tim không ngừng rung động mỗi khi gặp anh. Tôi biết anh cũng thương tôi, và dành nhiều tình cảm cho tôi, trân trọng tôi. Có những lúc cảm xúc dâng trào, vì tình yêu ích kỷ, tôi định giành anh cho riêng mình để rồi mọi chuyện đến đâu thì đến. Nhưng lý trí đã kịp ngăn cản trái tim yếu mềm…

Tôi biết rằng dù chúng tôi có bỏ hết tất cả để đến với nhau thì cũng không thể hạnh phúc. Lúc ấy, anh sẽ đau khổ vì dằn vặt lương tâm và trách nhiệm, tôi cũng chẳng sung sướng gì khi tìm hạnh phúc trên đau khổ của người khác. Hạnh phúc thật sự là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc. Ai đó đã từng nói: “ Hạnh phúc là dám yêu, được yêu và dám sống vì tình yêu chân thành cho dù chỉ là một phía”. Tôi đã mãn nguyện vì đã sống hết mình cho tình yêu của mình. Rời xa anh chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc đó, tôi có tìm được hạnh phúc hay không, tôi không biết, nhưng ít nhất tôi đã không làm đổ vỡ một gia đình hạnh phúc, và giữ cho anh tròn trách nhiệm với gia đình. Còn anh, thời gian là phương thuốc nhiệm màu sẽ giúp anh quên tôi. Và anh sẽ không cô đơn vì anh còn có gia đình.

Tất cả rồi sẽ chỉ còn là kỷ niệm. Tôi giờ đây đã cứng cáp hơn tôi của ngày xưa, vì tôi đã có hạnh phúc của riêng mình – hạnh phúc vì dám yêu và được yêu. Tôi sẽ vững vàng trên bước đường còn lại, dù không có anh. Cầu chúc anh luôn mạnh khỏe và hạnh phúc!

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2009

MÁY IN CŨ :(


Hai vợ chồng cùng ngành in. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương đến chuyện gia đình, bè bạn, nghề nghiệp.
Vợ âu yếm chồng, rồi ngẫu hứng ngâm thơ: "Máy in loại xịn thật đắt tiền!"

Anh chồng cùng ngành, nghe vợ đọc liền ứng đối: "Hôm nay in thử bản đầu tiên ???"

Vợ: "Một trang hay mấy trang, anh nhỉ?"

Chồng: "Thử một lần thôi sẽ thích liền!?"

Vài năm sau, Vợ hỏi:
"Máy in cũ rồi phải không anh?
Tại sao em thấy mực hết nhanh
Không còn in đậm như trước nữa
Có cần bảo dưỡng không hả anh?"

Chồng lầu bầu:
"Máy cũ tại bởi in ấn nhiều
Kim thì sắp gẫy, mực hết veo
Bây giờ hạn chế in thật ít
Kẻo rồi hỏng hết chỉ có teo!?"

Vợ chẳng tha:
"Không in không ấn nghĩa làm sao?
Hết mực ta lại đổ mực vào
Gãy kim thì đem thay kim mới
Để xem nó hoạt động ra sao!"

Cô hàng xóm bỗng chen vào:
"Máy in cũ kỹ đã làm sao
Thử in giấy khác xem thế nào
Giấy tốt máy gì in chẳng đẹp
Hôm nào in thử xem thế nao!?"

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

AI XUI .... MÀ LÀM CHI....

Ai xui làn tóc rối
Gởi lại một chút hương?
Bước chân thôi về vội
Lạc giữa cỏ bên đường.
Con tim hoài nhút nhát
Dõi theo bóng người đi
Ai xui...mà làm chi
Tiếng thương còn bỏ ngỏ...

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

TRÁI TIM CON GÁI


Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Bỗng một ngày run lên bối rối...

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim...

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi, cứ vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu.

Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ?

Trái tim em trái tim bé nhỏ
Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình
Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh
Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái.

NHỚ


Bao chiều lặng lẽ ngắm mây trôi
Dõi mắt tìm ai tận cuối trời
Gió thoảng rì rào thêm gợi nhớ
Hiên buồn lác đác lá vàng rơi.

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009

NGƯỜI TÌNH & CON ĐĨ


I: Người Tình...

Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì tôi đã chán cô ấy… mà đơn giản là vì… cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi… và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.

Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con… không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm. Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngày Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.

Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người… và cho dù biết rằng… người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn… thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm… điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt.

Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.

Bất ngờ một hôm… Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.

"Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?"

Tôi reply ngay sau đó.

"Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó…"

Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.

Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc… một lúc lâu nữa… Tôi không chịu được nữa… tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy… Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo… Số của cô ấy… tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.

- Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.

- Mình làm người tình anh nhé…

- Vậy là sao?

- Anh không cần phải yêu em… chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em… có được không anh?

- Ừ…

Tôi biết tôi "ừ " là vì tôi còn quá yêu cô ấy… và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới… đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.

- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?

- Ồ… quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?

Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.

Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó… Vậy mà bây giờ… cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.

Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.

- Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?

Cô ấy cười nụ…

Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình… chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào vai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy… chúng tôi ngồi lặng một lúc… rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần… tôi vẫn còn nghe rõ… lúc nụ hôn buông lơi lần đầu… cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: "Em nhớ anh… đã từng nhớ không chịu nổi…" Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn… Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.

Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy nhưng tôi lại muốn có người yêu như người yêu tôi và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình.


II: Con Đĩ...

- Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.

- Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

- Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.

- Con đĩ… em nói nghe kinh quá.

Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.

Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc… nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.

Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:

- Anh này… anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???

Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa…tôi cười xoà

Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:

- Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.

Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.

- Bao nhiêu hả em?

- Tuỳ tâm anh thôi…

- OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.

Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2 triệu đến nhà cô ấy… Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy "Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi"… Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.

Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm… tôi chuẩn bị cho lễ cưới.

Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc… Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên… Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.

Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ… Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.

Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.

Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.

- Anh hỏi ai?

- Cho tôi hỏi Thư có nhà không?

Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện…

- Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.

Tôi đau nhói trong tim.

- Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?

- Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.

Tôi bàng hoàng… thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.

- Vậy bố đứa trẻ đâu?

- Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín… Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ… hình như là của người đó… và hình như… đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý… hình như đúng là cậu.

Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt… Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.

- Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần giữ 2 triệu trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không?… À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám mở ra xem.

Tôi vội vàng cầm lấy bức thư… màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi… mà là bức thư… tôi đã dành cho cô ấy… "Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh. À, mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi!"…

Hình như là… tôi đã nhầm con đĩ với một người tình… À không… không phải người tình… mà là người yêu… mà cũng chẳng phải… Là vợ tôi… thực sự là vợ tôi!!!

Em lả lơi nương nhờ theo cơn gió....
Cho em xin nước mắt anh....day lòng................

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

ĐỪNG THỔN THỨC NỮA, TRÁI TIM YÊU!

Từ ngày xa anh, em thường hay ngước nhìn trời. Bởi em ước mình giống như con chim kia, được sải cánh bay tự do trên bầu trời rộng lớn... Nhưng em không phải là chim, em chỉ là một cô gái nhỏ bé và yếu đuối. Yêu anh nhưng lại không đến được với anh.

Lý trí em quên anh đi nhưng con tim em lại không nghe theo, vẫn run lên mỗi khi nhớ anh dù em luôn bảo “trái tim ơi, xin đừng thổn thức”.

Em cầm điện thoại và chỉ muốn bấm nút "send" để gửi những dòng tin nhắn đến anh, nhưng may sao lý trí em vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng không thể như thế. Em bấm nút "save" để lưu vào hộp thư, em xem đó như một cách để em có thể giải tỏa được nỗi lòng mình trong những ngày này. Bởi em không biết tâm sự cùng ai khi trong lòng em đang có quá nhiều cơn sóng, khi trái tim em vẫn không ngừng thổn thức.

Em sợ rằng khi biết điều này mọi người sẽ khinh thường em, bởi em biết rõ trong lòng anh đã có bóng hình khác, vậy mà lại yếu lòng trước anh. Em sợ ánh mắt của mọi người, và hơn hết em sợ ánh mắt buồn rười rượi của anh như luôn tự trách anh đã làm tổn thương em.

Giờ đây, em mới thấm thía nỗi buồn của người thứ ba. Em rúc mình vào chăn, nhắm mắt lại để đi tìm giấc ngủ. Em muốn khi thức dậy em sẽ quên tất cả.

Cầu mong sao thời gian sẽ làm trái tim em không còn thổn thức, không còn lỗi nhịp trước anh nữa. Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc, biết đâu hạnh phúc mà anh có được là mái chèo giữ cho con thuyền tình cảm trong em được đứng yên.

NGÀY ÁY CÒN ĐÂU!?

Giữa cái rộng lớn của biển, một mình bước trên bờ cát trải dài em thấy mình nhỏ bé và cô đơn...

Ngày mình gặp nhau, anh chỉ đơn giản là đàn anh nhiệt tình hướng dẫn cho đàn em mới vào như em về công việc. Và rồi những buổi công tác bên ngoài , những buổi trò chuyện về công việc, về cuộc sống, chỉ đơn giản là thế nhưng tình yêu đến tự lúc nào…

Những giây phút đầu tiên ấy em không bao giờ quên. Để rồi từ đó tình yêu cứ nảy nở trong em duy nhất chỉ từ cội nguồn của niềm tin vô điều kiện với anh. Lúc đó, em tưởng rằng chỉ mình em đơn phương, nhưng khi biết được tình cảm anh cũng dành cho em, em đã vui biết bao nhiêu, đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi có anh kề cận bên cạnh.

Ngày tháng trôi qua, tình yêu anh lớn dần trong em. Và anh tự bao giờ đã trở thành quan trọng với em. Những ngày bên anh, em đã coi đó là món quà quý giá cho sự tin yêu của mình. Anh cũng thế, phải không?

"Trong đôi mắt em anh là tất cả
Là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu

Nhưng em ước gì

Mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc

Và anh chưa thuộc về ai

Em sẽ cố quên những ngày có nhau

Em sẽ cố quên lần đầu mình đến bên nhau

Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào
"


Vậy là cuối cùng đôi ta cũng phải xa nhau. Em trở về lòng tê tái. Sao em lại mang nỗi khổ lụy này? Chỉ vì trao anh tất cả tin yêu và để nhận về nỗi nhớ phải quên sao? Sự dằn vặt giữa hạnh phúc của mình nhưng lại như kẻ phá hoại tình cảm của người khác cứ dày vò em mỗi đêm..

Vậy mà em vẫn yêu, vẫn thương anh hết mực. Có thể do trái tim em không phải của mình mà đã thuộc về anh mãi mãi. Chỉ vì em là người đến sau, nên phải nhận thiệt thòi về mình sao? Em chỉ biết câm nín trong nỗi uất nghẹn. Hạnh phúc của em sao lại đớn đau đến thế!? Tình yêu là như thế sao? Em đành phải quên anh để nhường lại hạnh phúc cho người đến trước..

"Em đến với anh với tất cả tâm hồn
Em đến với anh với tất cả trái tim

Ta đến với nhau muộn màng trong đớn đau

Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu

Trong đôi mắt em, anh là tất cả

Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây

Em sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau

Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào
"


Suốt trên con đường quen thuộc vẫn thường về, em trở về trong nước mắt. Anh đã thật sự xa em rồi. Không một lời chia tay, không một phút tiếc nuối .. Đôi ta chia tay quá âm thầm lặng lẽ..

Em đã đến với tất cả trái tim yêu và nhận về nỗi lòng lạnh giá. Dù rằng lỗi lầm, dù chẳng còn nghe lời nói tiếng cười hay những phút ái ân yêu thương, nhưng có lẽ cuộc đời này em chỉ có thể yêu mình anh - nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào..
Gửi lại anh tất cả,


LIÊN KHÚC .... YÊU!

1. Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết ...

2. Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

Yêu , là chết ở trong lòng một ít.

3. Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người ai theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít.

Yêu , là chết ở trong lòng một ít.

TỰ LẬP VÀ NHÂN ÁI

Nhiều năm trước - khi còn học phổ thông - tôi hay “dị ứng” với những người ăn xin. Kể cả khi đó là những ông lão, bà lão già nua, vẻ mặt khắc khổ, kể cả khi những người này ra sức kể khổ những mong được một vài đồng bạc lẻ: “Tôi quê ở… Bị bão lụt, mất mùa, nhà cửa chẳng còn gì nữa cả. Họ hàng thì chẳng còn ai…”.Dù họ có nói thế, tôi cũng ít khi nào cho họ thứ gì. Không hẳn là tôi vô cảm, mà là từ trong sâu thẳm tôi tự lý luận rằng: “Vâng, có thể là ông bà đã già rồi, không thể còn sức lao động tự nuôi mình nữa. Nhưng ông bà đã có cả một quãng đời trai trẻ trước đó. Chẳng lẽ ông bà không tích cóp được gì sao? Hoặc chả lẽ trước đây ông bà đã không làm được gì cho ai hay sao mà để đến nỗi giờ không biết nương tựa, nhờ cậy vào ai?”.

Với lối suy nghĩ đó, tôi chẳng thấy áy náy gì khi ngoảnh mặt làm ngơ trước những người ăn xin. Cũng bởi một điều là tôi được bố mẹ dạy cần phải tự lập trong cuộc sống, không nên trông chờ vào ai hỗ trợ tài chính cho mình. Và với tôi, những người ăn xin là những người ỷ lại vào người khác.

Rồi khi tôi lớn lên hơn, tôi biết được cuộc sống có biết bao những điều không may, có thể đó là thiên tai hay tai nạn, bệnh tật mà người ta không lường hết được, cũng không tránh hết được. Tôi hiểu rằng tai họa không trừ một ai. Tôi cũng hiểu rằng không ai mua bảo hiểm để mong tránh được tai nạn, không ai mua bảo hiểm để mong mình sẽ được bù đắp khi không may bị tai nạn. Nhưng nhiều người vẫn mua bảo hiểm, để nếu họ may mắn không bị tai nạn thì sẽ vẫn có những người khác được bù đắp chút ít từ khoản tiền đóng bảo hiểm này. Tôi thấy mình may mắn khi có gia đình đầy đủ, không bị bệnh tật gì và có công việc để làm.

Tôi tự thấy mình có trách nhiệm phải chia sẻ với người khác. Và những khi tôi đi chợ hay ra đường gặp người ăn xin, tôi đều dừng lại đưa cho họ chút tiền lẻ bằng cả hai tay. Có khi tôi đi vội lướt qua một người ăn xin, tôi quay lại để trao họ chút tiền. Tôi không nghĩ rằng với đồng tiền nhỏ đó của mình, người ăn xin đó có thể có một cuộc sống tốt hơn, nhưng ít nhất người ta đỡ thiếu thốn hơn. Và cũng có thể khi thấy tôi cho tiền người ăn xin, sẽ có thêm những người khác chia sẻ với người ăn xin đó.

Tôi lại nhớ đến một câu trong bài “Lời khuyên của người cha” của H.Jackson Brown: “Đừng bao giờ làm ai mất hi vọng, nhiều người chỉ sống nhờ hi vọng đấy con ạ!”. Tôi thấy vui khi nghĩ rằng cho người ăn xin chút tiền cũng là trao cho họ chút hi vọng.

Hồi nhỏ tôi đã học được tính tự lập. Khi lớn lên tôi học được tính nhân ái. Và tôi mong rằng mình có thể làm được những hành động chia sẻ lớn lao hơn thế...