Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

Đôi khi

Đôi khi em muốn hỏi anh rằng
Trong lòng anh có yêu em không?
Nhưng sợ hỏi ra vô duyên quá
Lỡ anh nói rằng chẳng có em...
Đôi lúc em muốn hỏi anh rằng
Trong tim anh có bóng em không?
Nhưng mà hỏi ra sợ anh nói
"Chẳng có hình bóng gì đâu em"...
Anh yêu ơi anh có biết rằng
Trong lòng chỉ có mỗi anh thôi
Tình yêu là vĩnh hằng muôn thủa
Khi chưa yêu còn mang nợ với đời...

Ngủ đi nào hỡi trái tim của ta

Hãy ngủ đi nào hỡi trái tim của ta
Sau tháng ngày cháy bừng lên ngọn lửa
Niềm yêu thương ngươi dại khờ một thuở
Đã mỏi mệt rồi thì hãy cố ngủ đi

Nào trái tim hãy nhắm mắt lại đi
Để không còn nhìn thấy bóng em nữa
Bịt tai lại không còn vang lời hứa
Lời ngọt ngào em đã nói ngày xưa

Nào trái tim, hãy quên kỉ niệm xưa
Một cái nhìn- một lần xao xuyến thế
Một tiếng cười hay đôi lần thỏ thẻ
Hãy đẩy hết vào dĩ vãng đã trôi qua

Hãy xoá nhoà những năm tháng đã qua
Những bồi hồi khi hai tay nắm chặt
Phút náo nức hãy trở về im lặng
Cố nén lòng một lần chợt gặp em

Hãy ngủ đi hỡi trái tim si mê
Ngày hôm nay ta và em đôi ngả
Sẽ qua nhanh những cơn mưa tầm tã
Xoa dịu tấm lòng ... hãy cố ngủ đi ... tim ...

khóc

Có đôi lần em muốn khóc thật to
Khóc cho người và cho trái tim mình
Nhưng nước mắt em cố giấu vào tim
Để nó hóa thành băng trong trái tim lạnh
Để không ai có thể thấy em khóc
Và để anh không phải thương xót cho em.

Ngủ đi anh

Ngủ đi anh
Em sẽ hát ru anh bằng những lời tình yêu dịu ngọt
Tay em luồn vào mái tóc
Mơn man những giấc mơ xanh
Ngủ đi anh
Ngoài hiên nắng tắt
Để em bảo lũ chuồn chuồn cánh mỏng
Bay là đà gọi trời mưa
Trời mưa...

Những ngày xưa cùng anh lang thang trong mưa
Áo em ướt đầy kỉ niệm
Tóc em ướt đầy kỉ niệm
Con đường, hàng cây hoà chung nhịp thở
Cột đèn tựa lưng vào nỗi nhớ
Ấm áp môi mềm
Còn nhớ không anh?

À ơi! Này giấc mơ ngoan
Đưa anh tìm về ngày cũ
Để em ru anh ngủ
Xua tan hết những muộn phiền
Ngủ đi anh, hạnh phúc mãi bình yên.

Mãi yêu anh!

Em vẫn chờ anh những sớm mai
Mong anh vơi bớt nỗi u hoài
Hoàng hôn buông xuống em vẫn đợi
Gửi trái tim em chẳng phôi phai.
Em muốn sẻ chia nỗi nhọc nhằn
Tình yêu nâng bước lúc gian truân
Đắng cay hạnh phúc cùng nếm trải
Gánh nặng đường xa cũng hoá gần.
Dòng đời ai biết được nông sâu
Mãi yêu anh với mối tình đầu
Dẫu không duyên kiếp thành đôi lứa
Mãi mãi trong lòng vẫn có nhau...

Mang nợ!!!

Không biết tôi nợ anh cái gì?
Mà sao tôi cứ nhớ anh thôi
Nhiều người yêu tôi, tôi không thiết
Để họ đau khổ vì tình yêu.

Không biết tôi nợ anh thế nào?
Mà trong lòng chỉ mỗi anh thôi!
Đôi lúc một mình tôi tự hỏi
Không biết vì sao mang nợ tình?!!

Mình không là của nhau

Mình không là của nhau
Như mùa thu năm trước
Lá cứa vào niềm đau
Buồn tênh lòng mất được

Có phải ngày xưa không
Đợi mong chiều thứ bảy
Nhìn vào đôi mắt ấy
Ước ngày đừng qua mau

Mình không là của nhau
Trăng một mùa dang dở
Những vì sao oà vỡ
Khóc một đời đa mang

Mình không là của nhau
Trong lặng thầm nỗi nhớ
Vô tình gặp trên phố
Khẽ nhắc lòng quay đi.

KHÔNG ĐỀ

Em không thể nói ra thành nỗi nhớ
Bởi cái lặng thầm là sâu sắc phải không anh?!
Em lặng thầm trong nỗi nhớ về anh
Trong khát khao, trong nhớ mong, chờ đợi

Em lặng thầm bởi mình nông nổi
Lửa rực nhiều lại tàn chóng mau thôi
Đừng xa cách để mỗi đứa một nơi
Rồi đau khổ sẽ theo ngày theo tháng

Tình yêu dành cho anh trong sáng
Em tin nhiều là cũng bởi em yêu
Em vẫn chờ cho dù đến bao nhiêu
Anh đâu biết những chiều em trông ngóng

Tình yêu em dành cho anh đầm thắm
Chẳng bao giờ đo được nỗi nhớ anh
Dù biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Bởi trái tim anh có thừa người khác

Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Cái gì thoảng qua mấy ai còn giữ lại
Dù đối với em, đó là mãi mãi
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường

Đừng bận lòng nếu trót nói yêu thương
Bởi ai cũng có phút yếu lòng đến thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến trong nhau bằng những phút yếu lòng.

Đêm buồn

Đôi khi em tự hỏi mình
Rằng có phải đời cho là hạnh phúc
Hay chỉ bởi vì em thật ngốc
Mơ ước một điều thật quá xa xôi?

Đôi khi em muốn được khóc òa
Bởi mơ ước một vòng tay thật chặt
Giọt nước mắt cứ lăn dài im lặng
Mà nỗi buồn cứ lặng lẽ đầy vơi

Đôi khi em muốn thốt lên thành lời
Rằng hãy để thời gian vội xóa
Những kỷ niệm ngày xưa đã có
Giữa hai người mãi chẳng đến được nhau.

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

BƯỚC EM TRÊN SÂN YÊU

Em rón rén bước vào đời anh
Như một chú chim non nhỏ bé
Ngơ ngác đứng giữa sân yêu vắng vẻ
Khe khẽ cất tiếng hát gọi mời xuân.
Em gọi nắng xuống giữa đời anh
Buông những đốm hoa vàng óng ả
Xuân đi qua...đã bước vào mùa hạ
Sao sân yêu vẫn thiếu những tiếng cười?
Em run rẩy đứng giữa đời anh
Trong cơn mưa giông dài , buốt giá
Đã chớm Thu... tắt rồi tia nắng hạ
Trên sân yêu lác đác lá vàng rơi.
Em lặng lẽ bước khỏi đời anh
Trong một ngày mưa giăng xám
Gót hồng đau trên sân yêu ảm đạm
Tuyết rơi rơi...khuất lối đến tim người.

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009

HÃY ĐỂ TRÁI TIM BÌNH YÊN

Rồi thời gian sẽ hàn gắn vết thương và em sẽ cố quên hết về anh
Giờ em đã chọn một lối đi riêng, tìm hạnh phúc sau cuộc tình buồn.

Từng ngày qua em chịu nhiều đắng cay
Vì yêu anh, em chấp nhận tất cả
Nhưng giờ đây, em phải chọn lựa
Rời xa anh để mong anh hạnh phúc.

Cố quên người tình, cố quên một người, khi mà anh đã không chọn em
Trả hết ân tình, trả hết yêu thương
Xin anh hãy về, xin anh hãy nhớ ngày nào bên nhau như giấc mộng
Nay đã xa rồi, nay đã hết rồi, xin hãy để con tim em bình yên.


KHOẢNG LẶNG TRÁI TIM

Khi chuyện cũ chỉ còn là kỷ niệm
Anh có tìm về năm tháng xưa không?

Anh có tìm về trong khoẳng khắc đợi mong?
Giọt nước mắt đầm đìa câu hờn dỗi …
Anh có tìm nụ cười xưa bối rối?
Kỷ niệm ngày nào thành câu chuyện xa xăm …

Anh có tìm về nơi chốn cũ mùa trăng ?
Lá vẫn rơi trải vàng con đường nhỏ
Kỷ niệm xưa em chôn vào bụi cỏ
Ngày xưa ơi! Giờ đây anh đã xa …

Anh có tìm về những lần anh trễ hẹn ?
Em giận hờn rồi trách móc vu vơ …

Em khao khát một ngày anh tìm em…
Dẫu biết rằng chẳng bao giờ như thế
Thật dịu dàng, em lặng thầm - Rất khẽ …
Đi tìm anh …
Trong khoảng lặng trái tim …!

LẦN CHẠM TAY SAU CÙNG

Ta đưa tay chạm nhau thêm một lần
Nghe thương yêu dâng đầy trên đỉnh nhớ
Đan chặt lại, chặt lại rồi kẽ hở
Đâu ngờ đời trôi, vuột mất tương lai.

Bàn tay anh mai sẽ nắm tay ai ?
Đốt khẳng khiu vuốt ve, niềm đau chạnh.
Ngón thon buồn em hửng hờ đêm lạnh
Giữ mong manh một chút kỷ niệm gầy.

Từ giã nhau, xa từng phút từng ngày
Để được gì ngoài những lời oán trách
Hướng tương lai đánh đổi bằng thử thách
Hạnh phúc đành đáp lại với đau thương.

Để sáng nay em vén tóc soi gương
Thấy nổi buồn đọng trên đôi trủng mắt
Hai dòng lệ lăn dài, giọt trong vắt
Cùng linh hồn tắm gội những sầu bi.

Em rút tay không muốn chạm bàn tay
Sợ nhớ anh nghẹn ngào - dòng kí ức
Thế rồi. Bàn tay buồn ôm đơn côi, chật vật
Không chạm lấy bàn tay mình mong dĩ vãng trôi xa .
(Hay sợ chạm trúng nổi buồn theo mây gió thênh thang.)

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

Trái Tim Em Sẽ Quên Hình Bóng Anh

Người yêu hỡi! còn gì để nói nữa, hỡi anh
Khi hai chúng ta không còn chung lối đi.

Giờ anh nói để làm gì
Nuối tiếc để được gì
Chỉ làm thêm vỡ nát con tim em.

Lời anh hứa ngày nào
Mãi yêu chỉ một người
Nhưng mà giờ này anh đổi thay
Còn đâu nữa bao lời thề
Đã tan như mây trời
Còn lại một mình em quặn thắt kêu tên anh, người yêu hỡi!

Người hãy đi về đi, đừng đến đây làm chi
Nói yêu làm gì rồi người quên mất em
Em sẽ không còn yêu, sẽ không còn tin đâu
Vì em biết tình anh chỉ thế thôi.

Lời nói trên đầu môi chỉ thoáng qua mà thôi
Có mỗi em ngu ngơ khi ôm trọn một ý thơ
Nay em đã hiểu ra, anh hãy về đi, anh
Đừng gieo cho em bao xót xa
Trái tim em sẽ quên hình bóng anh….

Một Ngày Không Có Anh

Một ngày không anh
Không tiếng nói cười quanh em sao vắng yên
Một ngày không anh
Không tiếng ân cần bước chân em não nề đi đâu
Một ngày cô đơn
Không tiếng dỗi hờn cho em thương nhớ
Một ngày bơ vơ không hát không đàn
Tiếng ve buồn rơi ngoài ngõ

Ước gì có được anh nơi đây
Đôi bờ môi để em ngất ngây
Ước gì có anh nơi đây
Đôi vòng tay thoả bao khát mong
Ước gì, ước gì ...

Đâu nhiều thời gian để yêu sao anh còn mãi nơi nào
Chờ một ngày nồng say với bao nỗi nhớ ...
Đâu nhiều thời gian để yêu anh hãy về với tiếng cười
Ta sẽ trao cho nhau bao lời yêu dấu nụ hôn rất lâu ./.

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2009

CHỈ MỖI MÌNH ANH

Anh ơi, có hay tình yêu em trao anh đắm say
Người đâu biết rằng lòng em chỉ nhớ thương mình anh.

Từng mong bên em luôn có anh mà vì sao anh vô tâm đến thế chẳng biết hay vì đã có ai kề bên.

Lòng đã trót yêu, tình có xót xa. Phải chăng em đơn phương, hỡi anh!

Vì ánh mắt kia và tiếng nói kia làm cho con tim em không thể quên giây phút bên anh.

Anh ơi, ươc mơ nhỏ nhoi được cùng anh nắm tay và trao tiếng yêu, rồi từng ngày đôi ta có nhau.

Buồn ơi sẽ qua, vì đời em có anh. Dù cho cách xa, hẹn lòng này yêu anh mãi thôi, chỉ muốn mình anh...

TÌNH YÊU KHÔNG RÀNG BUỘC

Ngày xưa khi đôi ta đến bên nhau
Mình đã nói yêu thương nhau không ràng buộc
Mình đã nói cho nhau cho những nụ cười
Cho nhau những niềm vui, yêu thương không toan tính.

Mình bên nhau chỉ là đam mê, khát khao
Mình bên nhau chỉ là những tháng ngày vui
Một tình yêu không ràng buộc, một tình yêu không đợi chờ.
Anh hỡi! anh...

Rồi thời gian, thời gian trôi mau
Biết bao nhiêu mặn nồng ta đã trao nhau,
Chợt nhận ra tình yêu bấy lâu không thể chia cắt.

Làm sao giữ được cuộc tình khi mình đã đến bên nhau
Một tình yêu không ràng buộc mà ngày xưa ta giao ước?
Làm sao khi giờ này yêu thương quá mặn nồng,
Con tim biết đợi chờ, đợi anh bao đêm em thầm khóc?
Làm sao giữ được cuộc tình khi người vẫn cứ vô tâm?

Buồn vui anh không một lời để lòng em thêm chua xót
Giờ yêu anh thật lòng, em mong mãi một lần
Nhưng sao giữ được người?
Vì đôi ta đến bên nhau không ràng buộc.


Thứ Năm, 4 tháng 6, 2009

CHIA TAY SƠM SẼ BỚT KHỔ ĐAU HƠN?

Chuyến đi Cần Thơ để tìm đáp án tình yêu của mình đã tan theo bọt nước vì lý do mà có lẽ mình đã có linh cảm trước rồi. Và đó phải chăng là kết cục tình yêu của mình? Mình và anh ấy chẳng thể là 1 đôi? Có lẽ thế. Vì ngay từ lúc đầu, chúng ta đã chẳng thể là một đôi được. Chúng ta đã đi ngược với đạo lý, với lương tâm để chạy theo tiếng gọi con tim. Nhưng bây giờ đã đến lúc phải dừng lại thôi.

Mình từng nghĩ khi có được anh ấy, mình sẽ hạnh phúc. Nhưng liệu hạnh phúc đó có trọn vẹn không? Tình yêu có thể vượt qua tất cả, mình và anh ấy có thể vượt qua rào cản là người vợ và 2 con của anh ấy để đến với nhau, nhưng lúc đó kết cục sẽ ra sao? Vì hạnh phúc đó của mình, xã hội có 1 gia đình đổ vỡ, 1 người vợ đau khổ mất chồng và 2 đứa con đau khổ mất cha. Lúc đó, mình có còn nghĩ tình yêu của mình là tuyệt vời? Rồi trong tương lai anh ấy có thực sự quên được tình nghĩa vợ chồng và cha con như không thể quên mình lúc này?

Chúng ta luôn đi tìm hạnh phúc, không những cho mình mà còn cho người khác nữa, khi đó chúng ta mới thực sự có hạnh phúc chân chính. Đó luôn là tâm niệm của mình trong tình yêu; vậy mà giờ đây khi đối mặt với tình yêu trái ngang của mình thì lại trở nên yếu đuối đến lạ kỳ. Mình phải làm sao đây? Biến mình trở thành kẻ ích kỷ để được ở bên cạnh anh ấy và chấp nhận cuộc sống thừa? Hay nén nỗi đau rời xa anh ấy để giữ lại tự trọng cho mình?

Mình yêu anh ấy, rất yêu anh ấy. Mình không biết mình sẽ ra sao nếu mất anh ấy, nhưng mình đã không còn chọn lựa nào khác, đành phải rời xa anh ấy thôi. Vì mình biết dù yêu mình thế nào, tình yêu đó không đủ để anh từ bỏ tất cả mà đến với mình. Vậy thì còn mong mỏi điều gì nữa, chi bằng kết thúc sớm sẽ bớt khổ đau hơn.

NÓI HAY KHÔNG NÓI?

Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa không gian lặng lẽ

Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi người đã yêu ta
Sao cũng buồn đến thế?

Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể tả.

Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Yêu mà phải lìa xa.

Ngỡ chẵng có gì đâu
Mà sao thành đau khổ
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói?!

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2009

NẾU CÓ MỘT NGÀY ....

Nếu có một ngày em rời xa anh
Xin hãy xóa dùm em câu chuyện cũ
Xin hãy để cho tình yêu dang dở
Ngủ im lìm trong kí ức phôi pha.

Nếu có một ngày, anh nhớ kỉ niệm cũ
Của một thời bỏng cháy khát khao
Mong anh hãy tìm về nơi ấy
Gửi những vui buồn một thuở yêu em.

Em rất sợ ngày mai sẽ đến
Có bóng hình người khác trong em
Có tình yêu sau bước qua tình yêu trước
Để nỗi buồn đuổi dài theo năm tháng…không anh.

Nếu có một ngày em phải rời xa anh
Anh hãy viết lời yêu xưa lên giấy
Nhờ ngọn lửa gửi về phương ấy
Phút yêu nào, tan theo khói mây.

Trong lòng em có lẽ chỉ đắng cay
Chỉ còn những tủi hờn ngơ ngác
Chỉ có vậy em mới quên nhanh nhất
Kẻ “phụ tình” một thuở rất yêu.

ANH SẼ CHỌN AI?

Em luôn tự hỏi anh có hạnh phúc với gia đình hiện tại của mình không? Anh có yêu chị Loan không? Hay với chị ấy chỉ là trách nhiệm, là tình nghĩa vợ chồng? Và anh yêu em như thế nào? Tình cảm của anh dành cho em đến mức độ nào? Có đủ khiến cho anh có thể vứt bỏ mọi thứ vì em? Nếu như phải chọn lựa giữa em và chị Loan, anh sẽ chọn ai?

Em chưa từng gặp chị Loan bao giờ, nhưng em đã từng nói chuyện với chị ấy. Theo cảm nhận của em, chị ấy là người phụ nữ hiền lành, cam chịu. Có vẻ như chị ấy không thể sống mà không có anh là trụ cột? Vậy sẽ ra sao nếu như mất anh? Chị ấy có đau khổ tột cùng giống như em nếu như phải rời xa người đàn ông mình yêu nhất trên đời? Hay chỉ là tổn thương vì mất chồng?

Em đã luôn cố tự khuyên mình từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu vô vọng này. Nhưng trước tình cảm anh dành cho em, và nghĩ đến cảm nhận của anh nếu mất em thì mọi dũng khí đều tan biến. Nhưng em không thể sống mãi với tình cảnh như hiện nay. Tình yêu của chúng ta là chân thật thì tại sao phải lén lút? Tại sao phải bí mật và luôn lo sợ sẽ bị phát hiện?

Em luôn nghĩ đến cuộc sống của anh, chị Loan và cả 2 bé Hồng – Vinh. Anh là người đàn ông khôn ngoan, đủ kinh nghiệm cũng như khả năng để lập nên nghiệp lớn. Nhưng vì không có điều kiện nên phải khép mình, làm công cho người khác, mặc người ta lợi dụng. Em biết với khả năng của anh, anh vẫn có thể tự mình làm nên 1 chuyện nào đó (vì anh giống ba em, là người đàn ông luôn biết phấn đấu, không ngừng nổ lực vươn lên trong cuộc sống và đó cũng chính là một trong số những điểm nơi anh đã thu hút em), nhưng sẽ mất thời gian dài trong khi tuổi của anh cũng không còn trẻ nữa. Nếu anh đến với em thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng tất nhiên là anh đến với em vì tình yêu và chị Loan cũng chấp nhận. Ở em có đầy đủ điều kiện, cơ hội và khả năng giúp anh lập thành nghệp lớn, cuộc sống của anh sẽ khá hơn. Và 2 bé Hồng-Vinh sẽ được sống, phát triển và học tập trong điều kiện tốt hơn. Nếu được như thế thì sẽ tốt cho tất cả mọi người. Em sẽ được trọn vẹn trong tình yêu, anh sẽ có điều kiện để thể hiện khả năng của mình và 2 con của anh sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng mọi chuyện chỉ có thể tốt đẹp trong trường hợp mọi người đều chấp nhận: chị Loan chấp nhận rời xa anh; 2 con anh và gia đình anh chấp nhận em; và em phải thuyết phục được gia đình em chấp nhận anh. Điều tốt đẹp đó vẫn có khả năng thực hiện được và em tin là em làm được nếu anh thật sự yêu em, và muốn đến với em. Vì em mà vứt bỏ tất cả, thì em cũng sẽ vì anh mà chấp nhận tất cả.

Ngược lại, nếu anh thật sự yêu chị Loan, hạnh phúc với gia đình hiện tại của mình, và bằng lòng với cuộc sống hiện nay thì dù có đau khổ thế nào, em cũng sẽ mang theo tình yêu của mình mà rời xa anh. Em sẽ tự mình kết thúc tình yêu trái ngang này và khép chặt trái tim mình.

Nếu đột ngột yêu cầu anh chọn lựa giữa tình yêu và trách nhiệm, giữa em và chị Loan thì thật là tàn nhẫn và làm khó cho anh. Vì em biết anh yêu thương em thật lòng, chứ không phải là vui đùa với em, nhưng ở mức độ nào thì em không biết. Vì vậy, em sẽ đánh cược tình yêu của chúng ta, hạnh phúc của em vào chuyến đi Cần Thơ lần này. Em sẽ thăm dò ý anh để quyết định có nên rời xa anh không.

Khi em bế bé Hoàng Vinh trong tay, em thầm mong đó là con của mình và chúng ta thực sự là một gia đình, có cả bé Lam Hồng và sau này có con của chúng ta. Em không biết có phải vì yêu anh nên em thương luôn cả con anh hay đó đơn thuần là tình cảm cá nhân em dành cho 2 bé, nhưng dù với lý do nào thì em luôn hy vọng chúng ta có thể cùng nhau xây dựng 1 gia đình hạnh phúc. Đó là mơ ước của em và nó có thành hiện thực hay không còn phụ thuộc vào quyết định của anh.


ĐÚNG NGHĨA TÌNH YÊU

Em sợ rằng tình yêu ấy mong manh
Và biết đâu chừng một ngày kia lại trở thành cổ tích.
Dẫu không muốn ở hai đầu khoảng cách
Em vạnlý trường thành ...xa mãi bến bờ anh.
Chẳng thể nào anh hiểu được cho em
Những nhớ nhung đợi chờ mòn mỏi
Cả nỗi hoài nghi và niềm tin oà vỡ
Chuyện của một người ... Muôn thủa phải không anh?
Em muốn được yêu! Đơn giản chân thành
Bằng mắt, bằng môi, bằng nồng nàn tay siết.
Đời sống tận cùng nào phải em không biết
Nhưng em muốn chúng mình đúng nghĩa với tình yêu.

CHO MỘT NGÀY XA

Em chẳng biết tình yêu đến từ đâu
Cũng chẳng biết từ khi nào con tim mình thổn thức
Anh chợt đến thỏa lòng em khao khát
Yêu và được yêu

Con tim anh rộng lớn được bao nhiêu
Có đủ sức chứa hộ em những niềm tin, hy vọng?
Biết rằng nếu yêu anh
Biển đời em dậy sóng
Con thuyền tình yêu liệu có cập bến bờ?

Chưa đủ tự tin để gửi gắm ước mơ
Chưa đủ lớn khôn để sống bằng lý trí
Em nhỏ bé trước đời muôn ngả rẽ
Con đường nào em đến được với anh?

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

Thứ hai, ngày 25 tháng 05, 2009 lúc 18h30


Chiều nay, trong lúc chờ đến lượt em tại phòng khám phụ sản, em có gặp và nói chuyện với 1 bà mẹ trẻ, hơn em chỉ 2 tuổi nhưng đã là mẹ của 1 bé trai 4 tuổi và 1 bé còn nằm trong bụng mẹ. Bé trai thật đáng yêu và hiếu động. Nhìn chị ấy vừa giữ con, vừa nói chuyện vui vẻ với cậu bé mà em chạnh lòng. Bất giác em sờ lên bụng mình, ước gì em cũng có 1 đứa trẻ dễ thương như thế nhỉ? Nếu em và anh có thể lập thành một gia đình thì thật là hạnh phúc. Khi đó, em sẽ sinh cho anh 1 đứa bé thật dễ thương. Nếu là con trai, nó sẽ thừa hưởng đôi mắt đẹp, ấm áp và nụ cười có duyên của anh. Nếu là con gái, nó sẽ thừa hưởng đôi môi cong, bướng bỉnh của em. Em và anh sẽ cùng chăm sóc và nuôi dạy nó và 02 đứa con của anh nên người. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng 1 gia đình thật hạnh phúc. Đó là mơ ước và hy vọng của em. Một ước mong không bao giờ thành hiện thực, phải không anh? Khi nhận kết quả khám từ bác sỹ, em thở phào nhẹ nhõm vì không có vấn đề gì nghiêm trọng, vẫn có thể lập gia đình và sinh con bình thường. Nhưng em sẽ lập gia đình với ai? sinh con cho ai? khi trong tim em chỉ có duy nhất một người đàn ông và chỉ muốn sinh con cho người đó mà thôi.

Hôm qua, anh có hỏi em tại sao em luôn buồn mỗi khi chia tay anh? Bởi vì, mỗi lần anh quay lưng đi là mỗi lần em trở về với hiện thực là anh không phải của em. Anh thuộc về người phụ nữ khác. Dù anh có yêu thương em, trân trọng em nhiều thế nào thì cũng không thể che lấp sự thật em chỉ là cô gái bên lề cuộc sống của anh. Dù anh cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể ở bên em trong chốc lát, rồi bỏ em lại bơ vơ mà quay trở về với gia đình. Nhìn anh dần xa khuất mà nước mắt em không ngừng tuôn rơi. Em khóc cho mình, cho sự dại khờ của mình và cho tình yêu vô vọng của chúng ta.

Anh còn nhớ có lần em nói với anh là trong ngày sinh nhật anh năm trước, khi em mới vào làm ở icare, em đã khóc không? Và anh hỏi em là anh đã làm gì để em khóc, nhưng lúc đó, em đã không trả lời. Thật ra, ngày hôm đó em khóc không phải vì giận anh, cũng không phải anh đã làm lỗi gì với em, mà là ngày hôm đó chính là ngày em nhận ra rõ ràng nhất tình yêu em dành cho anh. Rằng em đã yêu anh, chứ không phải ngưỡng mộ anh hay chỉ là giây phút cảm động nhất thời như em đã lầm tưởng lúc ban đầu. Em khóc vì đã trót vướng vào nghiệt duyên, yêu người không được phép yêu. Số phận khắc nghiệt đã khiến em gặp anh, để rồi yêu anh - người đàn ông không thuộc về em.

Em đã nhiều lần trốn chạy, nhiều lần từ bỏ và cố gắng cắt đứt nghiệt duyên không nên có này, nhưng không được. Trái tim em mềm yếu hay tại bởi em yêu anh quá sâu đậm? Đã từ lúc nào anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em. Anh giống như là hơi thở, là không khí vậy; nếu mất anh, em không thể thở được, không thể sống được. Còn anh? Nếu mất em, anh sẽ thế nào?

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

SOUP TÌNH YÊU


Ngồi một mình em hay ngẩn ngơ tự hỏi trong lòng
Từ ngày mình yêu nhau đã lâu mà chưa thấy chán
Là tại vì em ngoan, thường hay làm cho anh thấy vui?
Hay bởi anh yêu thương em nhiều hơn trước?

Ngồi một mình em hay làm phép so sánh trong lòng
Rằng là mình yêu nhau cũng như cùng nhau nấu soup
Cần một nồi yêu thương thật to, ngày ta quen biết nhau
Và nấu sôi như ngày mình trúng tiếng sét ái tình.

Một thìa “chăm sóc”, một thìa “muốn bên nhau”
Hòa chung vào nấu sẽ thấy được màu “thương nhớ”
Em thêm chút nghi ngờ, cùng một chút giận hờn
Khuấy cho đều tay, ôi! hương thơm nào ngất ngây!

Cần nhiều hơn cả là một thìa “thứ tha”
Để cho nồi soup sẽ mãi nồng nàn hơi ấm
Em thêm chút “chân thành”, cùng một chút “chia sẻ”
Nấu cho tình yêu thành một món ngon nhiệm màu
Dành mãi cho riêng anh thôi…!

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009

MỪNG SINH NHẬT ANH


Anh yêu quý, mong anh một tuổi mới yêu em nhiều hơn, nhiều hơn nữa nha anh và giữ mãi tình yêu mà anh dành cho em.

Mừng sinh nhật lần thứ 2 liên tiếp không được cầm ly bia chúc mừng anh. Buồn thiệt, nên em đang ôn lại kỷ niệm "xưa" bằng ly nước lọc ... tự xử.
Nào nâng ly chúc mừng, cụng ly với em nha anh.
Chúc anh sinh nhật thật nhiều niềm vui và hạnh phúc!

Anh biết không, ngày hôm nay không chỉ là ngày sinh nhật của anh, mà còn là ngày kỉ niệm tình yêu của em nữa đấy. Thật tiếc là không thể cùng chung vui với anh trong ngày đầy kỷ niệm này.

Chúc anh mọi điều tốt lành!

Kết thúc là bài thơ với nhan đề "TỰ NHIÊN":
Tự nhiên và rất tự nhiên,
Tự nhiên từ lúc đầu tiên gặp người.
Tự nhiên môi hé nụ cười
Tự nhiên từ lúc hai người yêu nhau...

Gửi anh triệu nụ hôn.


MONG ANH....!

Thời gian vùn vụt trôi qua khi anh ở gần bên em.
Và dừng lại khi vắng anh.
Ôi! Nhớ xiết bao những giây phút mặn nồng của chúng ta.
Khắc khoải chờ mong anh!


Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

NGỒI BÊN ANH

Ngồi bên anh nghe gió ru êm đềm
Ngồi bên anh mưa rơi không ướt vai
Những kỷ niệm, những nụ cười
Em vẫn mong đừng vội tan biến
Ngồi bên anh hạnh phúc sao ngọt ngào
Ngồi bên anh thời gian trôi quá mau
Những yêu thương phút giây này
Em vẫn mong đừng là giấc mơ...

Ngồi bên anh ấm áp không rời xa, nhé anh?
Để vòng tay em ôm lấy anh yên bình
Để em mơ trong tình yêu của riêng đôi mình
Đánh thức vội chi hỡi anh
Ngồi bên em mãi mãi không rời xa, nhé anh?
Bờ vai bên anh che chở em ngày đêm
Chẳng mong thêm điều chi, chẳng mong thêm điều gì
Chỉ mong có anh kề bên, mãi tươi cười.


Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2009

MỘT NỬA


Thượng đế tạo ra cuộc đời là một nửa
Một nửa niềm vui, một nửa tình yêu
Một nửa nỗi buồn cộng một nửa hắt hiu
Chắt lại cho một nửa con người đang hối hả

Nhịp sống nặng vốn từng cơn vất vả
Một nửa em vẫn tìm một nửa anh
Mỗi nhịp đời qua anh bước rất nhanh
Có khi nào bỏ qua cái gọi là một nửa?

Một thoáng khựng em chần chừ lần lựa
Một nửa của mình hay một nửa của ai?
Rụt rè e sợ mắc một lỗi sai
Em sợ hạnh phúc dành cho em một nửa.

SAO ANH YÊU CỨ MÃI XA VỜI?


Anh đừng nói với em lời mật ngọt
Vì anh ơi, mật ngọt làm chết ruồi
Em ngồi ngắm dòng sông bèo bọt
Làm lòng em đau đớn ngậm ngùi.

Đêm mong đợi một điều mầu nhiệm
Cho tình yêu thống trị khắp gian trần
Mình cùng uống giọt yêu đương ngọt lịm
Thời gian ơi! hạnh phúc nơi đâu?

Em tự hỏi lòng mình còn vương vấn
Dẫu muốn quên còn thương nhớ trọn đời
Em giờ đã không còn hờn giận
Sao anh yêu cứ mãi xa vời?

MỘT CHÚT PHÔI PHAI


Xa một bước tủi buồn thêm một bước
Mà anh nào hay biết phải không anh?
Trên lối cũ xưa anh còn nhớ
Kỷ niệm tình ta còn vấn vương?

Đâu kỷ niệm nụ tình phai rồi thắm
Em một mình lặng lẽ khóc cho tim
Dẫu không muốn vẫn hai dòng cách biệt
Đường hẹn hò xa muôn thưở khó tìm

Đâu giây phút dỗi hờn theo mong nhớ
Trăng vẫn vàng hay một chút phôi phai?
Bao ước nguyện tan rồi theo mây gió
Thôi hết chờ nhau - khoảng cách ngắn dài

Xa quá đỗi làm sao ta gặp lại
Một ngày dài hay mãi đến mai sau
Dấu chấm lửng như lòng anh lơ lửng
Em - suốt đời - câu cảm ý thâm sâu.

CHỐN XƯA HÒ HẸN


Em vẫn đến nơi xưa hò hẹn
Để lòng buồn mơ kỷ niệm xa xôi
Dòng sông xưa dù đã thay đổi
Nhưng kỷ niệm vẫn còn in dấu.

Anh vẫn đây nhưng xa vời vợi
Trải nghìn thu vào cuộc hôm nay
Ta lạc nhau mất hướng đêm dài
Bàn tay nhỏ đưa tìm quanh kỷ niệm.

Mưa đến mang theo những giọt buồn
Giọt tình tha thiết, giọt tơ vương
Cho ta thao thức từng đêm vắng
Đếm giọt tình sầu, giọt nhớ thương.

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

MỘT


Một... nỗi buồn vô cớ
Một... nỗi nhớ vô hình
Một... mối tình thầm lặng
Một... hy vọng mong chờ.

Một... phép màu cổ tích
Một... gặp gỡ tình cờ
Một... nét mặt thờ ơ
Một... nỗi mừng cố nén.

Một... sẽ đi đến đâu
Một... cũng không không biết nữa.

MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ


Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời.

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi màu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2009

NGƯỜI LÀM THƠ


Người làm thơ thường thả hồn theo gió
Mượn vầng trăng che lấp nỗi ưu phiền
Người yêu thơ thường sống trong mộng ảo
Tìm nhẹ nhàng trong cuộc sống buồn tênh ....

Người làm thơ thường hay mơ với mộng
Mơ thật nhiều , mộng đắp thật là cao
Tạo bến mơ thả tình trôi khắp bến
Để biển tình, biển khổ đẹp như mơ ....

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009

TÌNH YÊU CÔ GÁI ẤY


Cô gái ấy đã yêu
Một mối tình chung thủy
Nhưng được một tình yêu
Xót xa và cay đắng.

Người con gái trong trắng
Chỉ có một tình yêu
Rực vàng như nắng hạ
Mát rượi như nắng chiều.

Cô đã trao tình yêu
Cho người cô tin tưởng
Cô đã xây mộng ước
Với người cô yêu thương.

Nào có thể biết được
Nhưng có lẽ cuộc đời
Mà người ta vẫn gặp
Như lá mùa thu rơi.

Tưởng tình yêu bình yên
Êm đềm và hạnh phúc
Có ngờ đâu sự thật
Không như là giấc mơ.

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2009

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình


"Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình". Câu nói đó thấm sâu trong lòng tôi từ thuở nhỏ và là kim chỉ nam trong tình yêu của tôi.

Chỉ khi nào bạn biết cho đi thì lúc đó bạn mới biết bạn có thể nhận được, bà tôi vẫn thường dạy như vậy. Sống ở đời phải có nhân nghĩa. Nếu cho đi niềm tin, bạn sẽ nhận được hi vọng. Nếu cho một điều ước, bạn nhận được nụ cười đẹp nhất. Nếu cho đi giọt máu, bạn sẽ nhận được sinh mạng. Nếu cho trái tim, bạn sẽ nhận được trái tim.

Tình yêu của tôi cũng như thế. Nếu không tin người mình yêu thì tình yêu đó mau vụn vỡ và đó chưa gọi là tình yêu thật sự.
Những khi xa anh, tôi mới hiểu tôi yêu anh nhiều đến nhường nào. Mặc dù anh còn nhiều khuyết điểm phải sửa đổi.

Sẽ quá vội vàng để đi đến kết luận cuối cùng về câu chuyện tình yêu. Tôi sẽ không nói nữa. Hãy để thời gian, vòng xoáy cuộc đời cuốn trôi.

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2009

TÌNH YÊU....ĐÔI DÉP


Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng có thể thành thơ.

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Từ lúc ấy sẽ chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống phố bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức nặng đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng chiếc khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia.

Nếu ngày nào một chiếc bị xa lìa
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ đong đầy.

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải, trái
Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung.

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia./.


Anh còn nhớ bài thơ này không? Đây là bài thơ đầu tiên và cũng là duy nhất anh tặng em. Lúc đó, em rất vui và có một chút bất ngờ, vì không nghĩ anh cũng lãng mạn thế!

Thế rồi, niềm vui vơi đi một nửa khi em biết anh không chỉ gửi một mình em, mà còn gửi cho người khác nữa. Vừa buồn, vừa thất vọng, nhưng em vẫn lưu lại. Vì đó cũng là kỉ niệm, là tình cảm của anh. Dù ý nghĩa đã mất đi một nửa, nhưng em vẫn trân trọng; giống như anh tuy còn nhiều khuyết điểm, nhưng em vẫn yêu.

Ghen


Anh yêu của tôi ơi!
Tôi muốn môi anh chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn anh đừng nghĩ tới ai,
Chỉ nghĩ một mình tôi thôi nhé,
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên anh.

Bằng không, tôi muốn anh đừng gặp
Một cô gái nào trong giấc mơ.
Chân anh in vết trên đường bụi,
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là anh là tất cả,
Anh là tất cả của riêng tôi.

Tại sao.....hổng chồng?!

Đi đâu mà chẳng lấy chồng
Người ta lấy hết, chổng mông mà gào
Gào rằng: đất hỡi trời ơi !
Sao không thí bỏ cho tôi chút chồng?
Ông trời ngoảnh cổ liền trông:
Mày hay kén chọn, ông không cho mày!:(

CA DAO.....NHỚ


Đêm qua mưa bụi gió bay
Gió rung cành bạc, gió lay cành vàng
Em với anh cùng tổng khác làng
Nào em có biết ngỏ chàng ở đâu ?
Một thương, hai nhớ, ba sầu
Cơm ăn chả được, uống nước cầm hơi
Thương chàng lắm lắm, chàng ơi!
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than
Nhớ chàng như nhớ lạng vàng
Khát khao về nết, mơ màng về duyên
Nhớ chàng như nhớ bút nghiên
Như mực nhớ giấy, như thuyền nhớ sông
Nhớ chàng như vợ nhớ chồng
Như chim nhớ tổ, như rồng nhớ mây…


Nhớ hoài, nhớ mãi, nhớ đến mệt luôn, mà người nào hay. Người dzậy, nhớ chi. Thôi, đi ngủ cho khỏe. Bye, bye!Chúc ngủ ngon!

Câu Chuyện vui Về Thần Tình yêu

Ngày xưa, các vị thần Hạnh Phúc, Khổ Đau, Tình Yêu, Giàu Sang và nhiều vị khác nữa cùng sống chung nhau trên một hoang đảo.

Một hôm cơn đại hồng thủy tràn đến và hòn đảo xinh xắn sắp chìm trong biển nước. Tất cả các vị thần đều chuẩn bị thuyền để vượt biển vào đất liền để lánh nạn. Riêng thần Tình Yêu vì quá nghèo nên không có nổi một chiếc xuồng con để ra đi. Thần đành ngồi lặng im và chờ đợi đến giây phút cuối mới quyết định quá giang các vị thần khác.

Khi thần Giàu Sang đi ngang qua, thần Tình Yêu bèn nói:
- “Anh mang tôi đi cùng nhé?”
- “Không được đâu” – thần Giàu Sang đáp – “Tôi có bao nhiêu vàng bạc phải mang theo, sao còn chỗ nào cho bạn.”

Rồi thần Phù Hoa đến trên một chiếc thuyền lộng lẫy…
- “Chị Phù Hoa ơi, xin hãy…”- thần Tình Yêu chưa dứt lời thì thần Phù Hoa đã nhăn mặt:
- “Trông anh ướt sũng thế kia làm sao tôi có thể cho anh lên thuyền được. Anh sẽ làm bẩn thuyền của tôi mất.”

Cùng lúc đó thần Khổ Đau đến gần.
- “Anh cho tôi đi với anh nhé?”
- “Tôi bất hạnh và buồn chán quá! Tôi chỉ muốn được ở một mình thôi.”

Thần Hạnh Phúc đi ngang qua cũng thế. Ông ta hạnh phúc cho đến nỗi không nghe được tiếng kêu cứu của thần Tình Yêu.

Bỗng có giọng nói của một cụ già:
- “Này Tình Yêu, tôi sẽ đưa anh vào đất liền.”
Thần Tình Yêu nghe thế liền chạy nhanh đến thuyền của cụ già. Quá vui mừng vì thoát nạn, thần Tình Yêu quên hỏi tên cụ già tốt bụng. Khi tất cả các vị thần đến được đất liền, cụ già lẳng lặng bỏ đi mất.

Khi đó thần Tình Yêu mới sực nhớ đã quên cảm ơn người đã giúp mình thoát khỏi hiểm nguy, quay sang thần Kiến Thức:
- “Thưa ông, cụ già vừa giúp tôi khi nãy tên gì?”
- “Đó là thần Thời Gian.”
- “Thần Thời Gian ư? Nhưng sao ông ta lại giúp tôi?”
Thần Kiến Thức mỉm cười đáp:
- “Vì chỉ có thời gian mới có thể hiểu được tình yêu vĩ đại như thế nào!”

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2009

TRÁI ĐẮNG TÌNH YÊU


Không phải tất cả các chuyện tình đều may mắn kết thúc với một màu đỏ hay hồng như những tấm thiệp Valentine. Không phải tất cả các đôi tình nhân trên thế gian đều hạnh phúc được vị thần tình ái hạ cung tên khiến hai trái tim có thể ở lại với nhau trọn đời...

Bài thơ dưới đây được viết bằng cảm xúc của một chuyện tình đẹp ngỡ rằng chỉ có trong những giấc mơ. Nhưng lại không đến được với nhau. Tình yêu sao quá đắng!

Tình yêu muôn đời là tình yêu
Vẫn đẹp như hoa thật diễm kiều
Vẫn xinh như ngọc trong như gió
Và vẫn ngời ngời ánh nét kiêu.

Tình yêu là một thứ hoàng kim
Là muôn nhịp đập của con tim
Là nói với nhau bằng ánh mắt
Là đưa nhau đến tận non tiên.

Từ khi em biết yêu anh
Em về ôm mối buồn thương, lạ lùng
Mây chiều lãng đãng hoàng hôn
Trăng khuya quạnh quẽ, tâm hồn đớn đau.

Trời cao xanh thẳm
Mây trắng nhởn nhơ
Uyên ương chắp cánh muốn cùng bay
Tiếc thay tình yêu sao quá đắng!

Ai gây nên cảnh trớ trêu?
Để em sầu khổ, má đào tàn phai
Tình yêu không có tương lai
Như mùa thu chết, nhạt phai lá vàng.

Một mình lẻ bóng dở dang
Tình như trái đắng hai hàng lệ rơi,
Giọt buồn nhỏ xuống tim côi
Yêu là đau khổ nhưng rồi vẫn yêu.

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009

Yêu Dại Khờ


Dù đã biết yêu người luôn trái ngang nhưng em vẫn yêu.
Vẫn yêu người thật lòng dù cho nhiều đớn đau.
Tình vẫn đó sâu tận trong trái tim sâu trong đáy lòng.
Sẽ cho anh rất nhiều dù cho ai kia luôn hững hờ.
Xin cho anh trái tim em yêu dại khờ.
Xin cho anh nỗi cô đơn luôn khuất sâu trong lòng.
Vẫn biết yêu người không lối thoát.
Nhưng tình em hôm nay sẽ trao về anh mãi mãi.
Dù cho mai sau người không yêu em.
Thì lòng em vẫn thế.
Vẫn biết yêu người không lối thoát.
Nhưng tình em nơi đây sẽ trao về anh suốt đời.
Một lòng yêu anh yêu bằng con tim em mãi muôn đời.

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2009

VỚI ANH, EM VẪN CHỈ LÀ MỘT CÔ BÉ?


Có những đêm em nằm, lòng thao thức
Có những đêm em cần phải suy nghĩ
Về em, về anh, về nhau, về bao chuyện lâu nay
Để đêm nằm nghe thời gian lê bước những bước dài
Có phải đối với anh em vẫn là cô bé?
Những nghĩ suy trong đầu còn non nớt
Chẳng lo ngày mai, ngày sau đến
Còn mơ tình yêu sẽ như những giấc mơ nhiệm màu?

Dù rằng anh cố dành trọn thời gian để luôn bên em
Dành vòng tay âu yếm, lắng nghe buồn vui của em mỗi khi bên nhau
Nhưng biết sau này cuộc sống sẽ chia xa
Tựa như giấc mơ chính em đang mơ.

Tình yêu non nớt em dành nhỏ xinh và rất vô tư
Nụ cười em đó khi kề bên anh
Chỉ biết khóc khi mong nhớ anh thôi
Và chỉ biết lo lắng mỗi khi xa anh
Nhưng lại chẳng thể sẻ chia cùng anh
Những vất vả, âu lo trong cuộc sống
Cũng bởi em còn non nớt với cuộc sống này
Và với anh, em vẫn chỉ mãi là một cô bé?
Có phải không anh?

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009

KHI BIẾT YÊU


Khi chưa yêu, tâm hồn thật thanh vắng
Chưa thẹn thùng, chưa xao xuyến con tim
Chưa rung động trước bài thơ tình ái
Chưa bồi hồi nhìn xa nghĩ mông lung.

Khi biết yêu, tâm hồn thật bỡ ngỡ
Ngắm mây chiều gió thổi buồn vu vơ
Nghe tiếng mưa khẽ nhớ khúc nhạc buồn
Nhìn cuộc đời trong thế giới yêu đương.

Khi biết yêu biết buồn và biết nhớ
Nhớ từng ngày nếu phải vắng xa nhau
Nhớ e-mail chan chứa lời mặn nồng
Đọc trăm lần đọc mãi vẫn chưa thôi

Khi biết yêu thấy tim sao vội vã
Biết đợi chờ biết khóc hờn trách ai
Và biết yêu nên lòng càng nặng trĩu
Trong giận hờn tìm hạnh phúc tình yêu .....

CHƯA BAO GIỜ THƯƠNG THẾ!

Ðời ta bao lần dại,
Chỉ vì nhiều tự ái .
Ðòi hỏi nơi người tình
Một lòng yêu chung thủy.

Anh yêu ta đã rõ,
Còn thử thách hoài hoài
Năm với năm là mười,
Vẫn chưa cho là đủ!

Hơi một chút là giận,
Chưa chi đã vội hờn.
Ðể làm anh đau buồn,
Không tiếc lời cay đắng...!

Anh cắn răng chịu đựng,
Phản ứng thiệt dịu dàng.
Ðược thể, ta lại càng
Làm anh thêm mệt mỏi!

Anh được gì kia chứ ?
Mà phải chịu đau buồn.
Ta được gì kia chứ ?
Mà làm anh đau thương.

Tối qua anh chợt ghé,
Em mở lòng cho xem :
Ôi thương anh, thương anh!
Chưa bao giờ thương thế!

ĐỪNG XA EM, ANH NHÉ!


Nếu không đơn bóng giữa chiều
Em đâu thấy nhớ anh nhiều trong đêm
Nhớ môi uống cạn môi mềm
Nhớ tim hòa nhịp với tim, nồng nàn
Nếu như thu lá không vàng
Làm sao em biết hạ tàn hôm qua
Mộng mơ một chút tình ta
Luyến lưu mãi nhé, đừng xa bao giờ!

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

CHỈ MÌNH ANH


Rì rào mưa vọng trong đêm
Thì thầm em nói câu này với anh :
Người khác phái nhiều như cát biển
Người em yêu chỉ có một mình anh .....

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2009

CHỜ ANH

Chốn xưa bóng cũ chờ ai mãi
Hàng thông che nắng đoạn đường dài
Thỉnh thoảng một vài người qua lại
Thoang thoảng đâu đây gió nhắn lời
Ráng đợi ráng chờ chêm chút nữa
Người xưa tái ngộ chốn hẹn hò
Hương thông phản phất hình dáng cũ
Người cũ có còn nhớ hẹn không?

YÊU LÀ GÌ, ANH NHỈ?

Yêu là yêu - là nhạc lòng lên điệu
Là tâm hồn ghi khắc bóng hình ai
Là nhớ nhung mơ mộng suốt đêm dài
Là chờ đợi bước chân người thương mến
Yêu là mắt nhìn nhau đầy âu yếm
Môi ngập ngừng nhưng chẳng thốt nên câu
Lúc gần nhau quên vạn nỗi ưu sầu
Và thấy cả cuộc đời lên sắc thắm.

Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2009

CÁM ƠN ANH

Cám ơn anh những tháng ngày dệt mộng
Dệt hồn em chiếc áo ấm tình yêu
Cám ơn anh những lời tình âu yếm
Lời nồng nàn em hạnh phúc đắm say .

Anh không đến không có ai dệt mộng
Áo tình yêu không ấm lúc đông về
Thu đổ lá buông màn trời nhung nhớ
Lời yêu đương em ghép thành bài thơ .

Anh xa em , em làm thơ nhung nhớ
Nhờ gió đưa tương tư nhớ tình xa
Đến bên anh bài thơ tình tha thiết
Là nỗi lòng em viết lúc nhớ anh ....

Máy lạnh tanh không một dòng tin nhắn
Cho tim buồn lệ ngấn hoen mi
Anh nơi đâu ,bao giờ anh đến ?
Em chờ anh như phố chờ mưa đi…

XA VẮNG


Xa vắng nhau rồi... môi biếng cười
Mắt buồn tưởng tượng cảnh chia phôi
Chong đèn, ghi lại bao hoài cảm …
Của phút giây đầu chẳng thể vơi.

Xa vắng nhau rồi... ai nhớ không?
Mây bay nhè nhẹ gió se lòng
Tơ tình người có chăng vương bận ?
Có xuyến xao hồn, có đợi mong?

Xa vắng nhau rồi... ôi nhớ ghê!
Từng đêm trong giấc mộng say mê
Lời ai tình tự kề đôi má
Vui sướng ngập tràn, cười thỏa thuê.

Thức tỉnh cho lòng bỗng tái tê
Mưa sương rơi nhẹ lúc đêm về
Mưa lòng rả rích câu thương nhớ
Mưa chớm vội hôn mái tóc thề

Mưa cho con phố: vắng, buồn tênh
Mưa tí tách rơi giọt ướt mềm
Mưa thấm vào hồn cho mộng tưởng…
Bên anh mơ ước lại mông mênh.

Xa vắng đôi bờ cách biệt nhau
Lệ sầu theo khoé mắt lăn trào
Tình yêu lý giải ra sao nhỉ !?
Vương vấn để lòng mãi khổ đau!

EM ĐÃ BIẾT


Em đã biết yêu anh nhiều đau khổ
Sẽ buồn lo, phiền muộn một đời
Trời tháng ba sao có nhiều giông bão
Anh theo mây phiêu lãng cuối trời.

Em đã biết cõi trần đầy mưa nắng
Lòng xót xa cho một kiếp con người
Dòng sông chảy qua những miền hoang vắng
Thiết tha trăng tìm những nụ cười

Em đã biết thời gian còn trôi mãi
Chẳng chờ em ngồi nhặt những nụ hồng
Em ao ước thời gian quay ngược
Để cùng anh xây đắp mộng uyên ương.

YÊU LÀ UỐNG THUỐC TIÊN


Theo những nghiên cứu mới nhất thì không những hôn nhân hoặc sinh hoạt tình dục điều độ giúp bạn khỏe mạnh, mà một tình yêu chân thành có một tác động tích cực lên sức khỏe con người.

BS Dean Ornish đã viết cuốn sách Tình yêu và sự sinh tồn. Trong đó BS Ornish mô tả một nghiên cứu mà các nhà nghiên cứu nói chuyện với khoảng 10.000 đàn ông đã lập gia đình mà chưa có tiền sử bị đau thắt ngực. Bất chấp những yếu tố rủi ro như cholesterol cao, huyết áp cao, những người đàn ông yêu vợ và… được vợ yêu sẽ giảm tần suất bị đau thắt ngực tới 50%.

Theo một nghiên cứu được báo cáo trong tập san Human Communication Research (số 33 năm 2007), nếu viết những cảm xúc tràn ngập yêu đương trên trang giấy (hoặc trong email) thì chúng ta đã làm một kỳ công là làm giảm nồng độ cholesterol. Trong năm tuần, những người tình nguyện tham gia cuộc nghiên cứu đã viết những cảm xúc yêu đương của họ trong 20 phút một lần và mỗi ngày ba lần. Sau đó họ được kiểm tra nồng độ cholesterol và nhận thấy mức cholesterol của họ được giảm một cách đáng kể.

Cảm xúc yêu đương sẽ tác động vào mức độ của một loại hormon chống lão hóa có tên là DHEA. Loại hormon này làm chúng ta có được cảm giác trẻ trung, yêu đời. Tại Viện nghiên cứu HeartMath ở California (Mỹ) các nhà nghiên cứu đã mở một lớp “dạy yêu” cho nhân viên của Công ty Unilever và nhận thấy những người tham gia lớp học yêu này chỉ sau sáu tháng, hàm lượng DHEA đã tăng 50%. Sau chín tháng thì hàm lượng DHEA tăng 90%.

Nhiều nghiên cứu cho thấy những người tham gia các hoạt động từ thiện bằng lòng yêu thương sẽ được giảm những cơn đau có liên quan tới stress như đa xơ, đau đầu, lupus... Nhờ những cảm xúc yêu thương, những tấm lòng nhân ái mà lượng endorphin trong cơ thể sẽ được tiết ra nhiều hơn (endorphin giúp con người luôn cảm thấy lạc quan, yêu đời, giúp quên đi những cơn đau về thể xác). Một khi giảm stress, hệ miễn dịch của chúng ta cũng sẽ được tăng cường. Bởi vì khi bị stress, cơ thể sẽ tiết ra một loại hormon là cortisol. Thật không may, cortisol lại “đàn áp” hệ miễn dịch.

Một nghiên cứu của các bác sĩ ở ĐH North Carolina đã được xuất bản trong tập san Psychosomatic Medicine năm 2005 cho hay sự ôm ấp sẽ mang lại một trái tim khỏe mạnh. Trong nghiên cứu này, 38 cặp nam nữ được bố trí ngồi sát nhau, nói chuyện, rồi... ôm. Các nhà nghiên cứu nhận thấy những phụ nữ được ôm sẽ có hàm lượng cortisol giảm, huyết áp giảm.

Yêu đương sẽ tạo ra một tác động tỉnh táo lên cơ thể và tinh thần bằng cách kích hoạt sự tăng trưởng các tế bào thần kinh. Những vật chất giống như hormon cũng được tạo ra nhằm “nâng cấp” hệ thống thần kinh, và cải thiện trí nhớ bằng cách tác động vào sự phát triển của các tế bào não.

Một nghiên cứu mới nhất từ ĐH Iowa cho thấy những bệnh nhân ung thư buồng trứng nếu đang có một tình yêu mãnh liệt thì những tế bào bạch huyết cầu càng có thêm vũ khí để tiêu diệt các tế bào ung thư.

Những nghiên cứu cho thấy người bị thất tình hay “đời tôi cô đơn” thường có sự cách ly xã hội, vì vậy càng làm tăng tần suất rủi ro chết sớm cao gấp năm lần.

Theo DS Nguyễn Bá Huy Cường / Tuổi Trẻ
(ĐH Dược Curtin, Úc)

Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2009

HẠNH PHÚC LÀ DÁM YÊU VÀ ĐƯỢC YÊU

Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn kể từ lúc gặp anh. Anh đã mang đến cho tôi niềm hạnh phúc và giúp tôi sống yêu đời hơn trước. Tôi – một con người yếu đuối, vì trốn tránh nỗi đau mà tự thu mình trong vỏ ốc của chính mình, bỏ quên thực tại, để rồi đánh mất chính mình và niềm tin của cha mẹ.

Một đồng nghiệp yêu tôi, hết lòng vì tôi, và đã chết cũng vì tôi; người con trai tôi yêu, vì hạnh phúc và tương lai người ấy mà chấp nhận rời xa cũng đã mãi mãi ra đi; người bạn gái mà tôi hết mực tin tưởng cũng quay lưng lại; việc học dang dở; cha mẹ thất vọng. Buồn, cô đơn, mệt mỏi và đau khổ khiến tôi chỉ muốn tìm quên trong giấc ngủ, đóng kín trái tim mình và xa lánh mọi người. Nhưng anh đã cởi mở trái tim tôi, làm tôi thấy yêu cuộc sống này, lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn tôi.

Nhưng thật trớ trêu, anh đã có gia đình, một người vợ hiền và một con gái xinh xắn, thông minh. Tuy biết là thế, nhưng trái tim không ngừng rung động mỗi khi gặp anh. Tôi biết anh cũng thương tôi, và dành nhiều tình cảm cho tôi, trân trọng tôi. Có những lúc cảm xúc dâng trào, vì tình yêu ích kỷ, tôi định giành anh cho riêng mình để rồi mọi chuyện đến đâu thì đến. Nhưng lý trí đã kịp ngăn cản trái tim yếu mềm…

Tôi biết rằng dù chúng tôi có bỏ hết tất cả để đến với nhau thì cũng không thể hạnh phúc. Lúc ấy, anh sẽ đau khổ vì dằn vặt lương tâm và trách nhiệm, tôi cũng chẳng sung sướng gì khi tìm hạnh phúc trên đau khổ của người khác. Hạnh phúc thật sự là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc. Ai đó đã từng nói: “ Hạnh phúc là dám yêu, được yêu và dám sống vì tình yêu chân thành cho dù chỉ là một phía”. Tôi đã mãn nguyện vì đã sống hết mình cho tình yêu của mình. Rời xa anh chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc đó, tôi có tìm được hạnh phúc hay không, tôi không biết, nhưng ít nhất tôi đã không làm đổ vỡ một gia đình hạnh phúc, và giữ cho anh tròn trách nhiệm với gia đình. Còn anh, thời gian là phương thuốc nhiệm màu sẽ giúp anh quên tôi. Và anh sẽ không cô đơn vì anh còn có gia đình.

Tất cả rồi sẽ chỉ còn là kỷ niệm. Tôi giờ đây đã cứng cáp hơn tôi của ngày xưa, vì tôi đã có hạnh phúc của riêng mình – hạnh phúc vì dám yêu và được yêu. Tôi sẽ vững vàng trên bước đường còn lại, dù không có anh. Cầu chúc anh luôn mạnh khỏe và hạnh phúc!

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2009

MÁY IN CŨ :(


Hai vợ chồng cùng ngành in. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương đến chuyện gia đình, bè bạn, nghề nghiệp.
Vợ âu yếm chồng, rồi ngẫu hứng ngâm thơ: "Máy in loại xịn thật đắt tiền!"

Anh chồng cùng ngành, nghe vợ đọc liền ứng đối: "Hôm nay in thử bản đầu tiên ???"

Vợ: "Một trang hay mấy trang, anh nhỉ?"

Chồng: "Thử một lần thôi sẽ thích liền!?"

Vài năm sau, Vợ hỏi:
"Máy in cũ rồi phải không anh?
Tại sao em thấy mực hết nhanh
Không còn in đậm như trước nữa
Có cần bảo dưỡng không hả anh?"

Chồng lầu bầu:
"Máy cũ tại bởi in ấn nhiều
Kim thì sắp gẫy, mực hết veo
Bây giờ hạn chế in thật ít
Kẻo rồi hỏng hết chỉ có teo!?"

Vợ chẳng tha:
"Không in không ấn nghĩa làm sao?
Hết mực ta lại đổ mực vào
Gãy kim thì đem thay kim mới
Để xem nó hoạt động ra sao!"

Cô hàng xóm bỗng chen vào:
"Máy in cũ kỹ đã làm sao
Thử in giấy khác xem thế nào
Giấy tốt máy gì in chẳng đẹp
Hôm nào in thử xem thế nao!?"

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

AI XUI .... MÀ LÀM CHI....

Ai xui làn tóc rối
Gởi lại một chút hương?
Bước chân thôi về vội
Lạc giữa cỏ bên đường.
Con tim hoài nhút nhát
Dõi theo bóng người đi
Ai xui...mà làm chi
Tiếng thương còn bỏ ngỏ...

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

TRÁI TIM CON GÁI


Trái tim em là trái tim con gái
Rất cả tin và dễ tổn thương
Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường
Bỗng một ngày run lên bối rối...

Trái tim đập những điều em không nói
Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im
Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội
Nuốt vào trong thành nước mắt của tim...

Trái tim em chẳng một phút bình yên
Cứ gào gọi, cứ vẫy vùng thôi thúc
Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực
Để trao anh minh chứng của tình yêu.

Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều
Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ
Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu
Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ?

Trái tim em trái tim bé nhỏ
Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình
Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh
Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái.

NHỚ


Bao chiều lặng lẽ ngắm mây trôi
Dõi mắt tìm ai tận cuối trời
Gió thoảng rì rào thêm gợi nhớ
Hiên buồn lác đác lá vàng rơi.

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009

NGƯỜI TÌNH & CON ĐĨ


I: Người Tình...

Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì tôi đã chán cô ấy… mà đơn giản là vì… cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi… và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.

Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con… không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm. Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngày Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.

Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người… và cho dù biết rằng… người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn… thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm… điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt.

Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.

Bất ngờ một hôm… Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.

"Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?"

Tôi reply ngay sau đó.

"Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó…"

Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.

Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc… một lúc lâu nữa… Tôi không chịu được nữa… tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy… Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo… Số của cô ấy… tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.

- Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.

- Mình làm người tình anh nhé…

- Vậy là sao?

- Anh không cần phải yêu em… chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em… có được không anh?

- Ừ…

Tôi biết tôi "ừ " là vì tôi còn quá yêu cô ấy… và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới… đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.

- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?

- Ồ… quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?

Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.

Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó… Vậy mà bây giờ… cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.

Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.

- Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?

Cô ấy cười nụ…

Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình… chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào vai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy… chúng tôi ngồi lặng một lúc… rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần… tôi vẫn còn nghe rõ… lúc nụ hôn buông lơi lần đầu… cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: "Em nhớ anh… đã từng nhớ không chịu nổi…" Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn… Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.

Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy nhưng tôi lại muốn có người yêu như người yêu tôi và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình.


II: Con Đĩ...

- Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.

- Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

- Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.

- Con đĩ… em nói nghe kinh quá.

Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.

Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc… nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.

Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:

- Anh này… anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???

Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa…tôi cười xoà

Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:

- Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.

Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.

- Bao nhiêu hả em?

- Tuỳ tâm anh thôi…

- OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.

Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2 triệu đến nhà cô ấy… Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy "Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi"… Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.

Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm… tôi chuẩn bị cho lễ cưới.

Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc… Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên… Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.

Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ… Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.

Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.

Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.

- Anh hỏi ai?

- Cho tôi hỏi Thư có nhà không?

Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện…

- Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.

Tôi đau nhói trong tim.

- Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?

- Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.

Tôi bàng hoàng… thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.

- Vậy bố đứa trẻ đâu?

- Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín… Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ… hình như là của người đó… và hình như… đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý… hình như đúng là cậu.

Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt… Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.

- Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần giữ 2 triệu trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không?… À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám mở ra xem.

Tôi vội vàng cầm lấy bức thư… màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi… mà là bức thư… tôi đã dành cho cô ấy… "Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh. À, mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi!"…

Hình như là… tôi đã nhầm con đĩ với một người tình… À không… không phải người tình… mà là người yêu… mà cũng chẳng phải… Là vợ tôi… thực sự là vợ tôi!!!

Em lả lơi nương nhờ theo cơn gió....
Cho em xin nước mắt anh....day lòng................

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

ĐỪNG THỔN THỨC NỮA, TRÁI TIM YÊU!

Từ ngày xa anh, em thường hay ngước nhìn trời. Bởi em ước mình giống như con chim kia, được sải cánh bay tự do trên bầu trời rộng lớn... Nhưng em không phải là chim, em chỉ là một cô gái nhỏ bé và yếu đuối. Yêu anh nhưng lại không đến được với anh.

Lý trí em quên anh đi nhưng con tim em lại không nghe theo, vẫn run lên mỗi khi nhớ anh dù em luôn bảo “trái tim ơi, xin đừng thổn thức”.

Em cầm điện thoại và chỉ muốn bấm nút "send" để gửi những dòng tin nhắn đến anh, nhưng may sao lý trí em vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng không thể như thế. Em bấm nút "save" để lưu vào hộp thư, em xem đó như một cách để em có thể giải tỏa được nỗi lòng mình trong những ngày này. Bởi em không biết tâm sự cùng ai khi trong lòng em đang có quá nhiều cơn sóng, khi trái tim em vẫn không ngừng thổn thức.

Em sợ rằng khi biết điều này mọi người sẽ khinh thường em, bởi em biết rõ trong lòng anh đã có bóng hình khác, vậy mà lại yếu lòng trước anh. Em sợ ánh mắt của mọi người, và hơn hết em sợ ánh mắt buồn rười rượi của anh như luôn tự trách anh đã làm tổn thương em.

Giờ đây, em mới thấm thía nỗi buồn của người thứ ba. Em rúc mình vào chăn, nhắm mắt lại để đi tìm giấc ngủ. Em muốn khi thức dậy em sẽ quên tất cả.

Cầu mong sao thời gian sẽ làm trái tim em không còn thổn thức, không còn lỗi nhịp trước anh nữa. Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc, biết đâu hạnh phúc mà anh có được là mái chèo giữ cho con thuyền tình cảm trong em được đứng yên.

NGÀY ÁY CÒN ĐÂU!?

Giữa cái rộng lớn của biển, một mình bước trên bờ cát trải dài em thấy mình nhỏ bé và cô đơn...

Ngày mình gặp nhau, anh chỉ đơn giản là đàn anh nhiệt tình hướng dẫn cho đàn em mới vào như em về công việc. Và rồi những buổi công tác bên ngoài , những buổi trò chuyện về công việc, về cuộc sống, chỉ đơn giản là thế nhưng tình yêu đến tự lúc nào…

Những giây phút đầu tiên ấy em không bao giờ quên. Để rồi từ đó tình yêu cứ nảy nở trong em duy nhất chỉ từ cội nguồn của niềm tin vô điều kiện với anh. Lúc đó, em tưởng rằng chỉ mình em đơn phương, nhưng khi biết được tình cảm anh cũng dành cho em, em đã vui biết bao nhiêu, đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi có anh kề cận bên cạnh.

Ngày tháng trôi qua, tình yêu anh lớn dần trong em. Và anh tự bao giờ đã trở thành quan trọng với em. Những ngày bên anh, em đã coi đó là món quà quý giá cho sự tin yêu của mình. Anh cũng thế, phải không?

"Trong đôi mắt em anh là tất cả
Là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu

Nhưng em ước gì

Mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc

Và anh chưa thuộc về ai

Em sẽ cố quên những ngày có nhau

Em sẽ cố quên lần đầu mình đến bên nhau

Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào
"


Vậy là cuối cùng đôi ta cũng phải xa nhau. Em trở về lòng tê tái. Sao em lại mang nỗi khổ lụy này? Chỉ vì trao anh tất cả tin yêu và để nhận về nỗi nhớ phải quên sao? Sự dằn vặt giữa hạnh phúc của mình nhưng lại như kẻ phá hoại tình cảm của người khác cứ dày vò em mỗi đêm..

Vậy mà em vẫn yêu, vẫn thương anh hết mực. Có thể do trái tim em không phải của mình mà đã thuộc về anh mãi mãi. Chỉ vì em là người đến sau, nên phải nhận thiệt thòi về mình sao? Em chỉ biết câm nín trong nỗi uất nghẹn. Hạnh phúc của em sao lại đớn đau đến thế!? Tình yêu là như thế sao? Em đành phải quên anh để nhường lại hạnh phúc cho người đến trước..

"Em đến với anh với tất cả tâm hồn
Em đến với anh với tất cả trái tim

Ta đến với nhau muộn màng trong đớn đau

Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu

Trong đôi mắt em, anh là tất cả

Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây

Em sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau

Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào
"


Suốt trên con đường quen thuộc vẫn thường về, em trở về trong nước mắt. Anh đã thật sự xa em rồi. Không một lời chia tay, không một phút tiếc nuối .. Đôi ta chia tay quá âm thầm lặng lẽ..

Em đã đến với tất cả trái tim yêu và nhận về nỗi lòng lạnh giá. Dù rằng lỗi lầm, dù chẳng còn nghe lời nói tiếng cười hay những phút ái ân yêu thương, nhưng có lẽ cuộc đời này em chỉ có thể yêu mình anh - nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào..
Gửi lại anh tất cả,