Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

ĐỪNG THỔN THỨC NỮA, TRÁI TIM YÊU!

Từ ngày xa anh, em thường hay ngước nhìn trời. Bởi em ước mình giống như con chim kia, được sải cánh bay tự do trên bầu trời rộng lớn... Nhưng em không phải là chim, em chỉ là một cô gái nhỏ bé và yếu đuối. Yêu anh nhưng lại không đến được với anh.

Lý trí em quên anh đi nhưng con tim em lại không nghe theo, vẫn run lên mỗi khi nhớ anh dù em luôn bảo “trái tim ơi, xin đừng thổn thức”.

Em cầm điện thoại và chỉ muốn bấm nút "send" để gửi những dòng tin nhắn đến anh, nhưng may sao lý trí em vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng không thể như thế. Em bấm nút "save" để lưu vào hộp thư, em xem đó như một cách để em có thể giải tỏa được nỗi lòng mình trong những ngày này. Bởi em không biết tâm sự cùng ai khi trong lòng em đang có quá nhiều cơn sóng, khi trái tim em vẫn không ngừng thổn thức.

Em sợ rằng khi biết điều này mọi người sẽ khinh thường em, bởi em biết rõ trong lòng anh đã có bóng hình khác, vậy mà lại yếu lòng trước anh. Em sợ ánh mắt của mọi người, và hơn hết em sợ ánh mắt buồn rười rượi của anh như luôn tự trách anh đã làm tổn thương em.

Giờ đây, em mới thấm thía nỗi buồn của người thứ ba. Em rúc mình vào chăn, nhắm mắt lại để đi tìm giấc ngủ. Em muốn khi thức dậy em sẽ quên tất cả.

Cầu mong sao thời gian sẽ làm trái tim em không còn thổn thức, không còn lỗi nhịp trước anh nữa. Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc, biết đâu hạnh phúc mà anh có được là mái chèo giữ cho con thuyền tình cảm trong em được đứng yên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét