Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2009

HẠNH PHÚC LÀ DÁM YÊU VÀ ĐƯỢC YÊU

Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn kể từ lúc gặp anh. Anh đã mang đến cho tôi niềm hạnh phúc và giúp tôi sống yêu đời hơn trước. Tôi – một con người yếu đuối, vì trốn tránh nỗi đau mà tự thu mình trong vỏ ốc của chính mình, bỏ quên thực tại, để rồi đánh mất chính mình và niềm tin của cha mẹ.

Một đồng nghiệp yêu tôi, hết lòng vì tôi, và đã chết cũng vì tôi; người con trai tôi yêu, vì hạnh phúc và tương lai người ấy mà chấp nhận rời xa cũng đã mãi mãi ra đi; người bạn gái mà tôi hết mực tin tưởng cũng quay lưng lại; việc học dang dở; cha mẹ thất vọng. Buồn, cô đơn, mệt mỏi và đau khổ khiến tôi chỉ muốn tìm quên trong giấc ngủ, đóng kín trái tim mình và xa lánh mọi người. Nhưng anh đã cởi mở trái tim tôi, làm tôi thấy yêu cuộc sống này, lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn tôi.

Nhưng thật trớ trêu, anh đã có gia đình, một người vợ hiền và một con gái xinh xắn, thông minh. Tuy biết là thế, nhưng trái tim không ngừng rung động mỗi khi gặp anh. Tôi biết anh cũng thương tôi, và dành nhiều tình cảm cho tôi, trân trọng tôi. Có những lúc cảm xúc dâng trào, vì tình yêu ích kỷ, tôi định giành anh cho riêng mình để rồi mọi chuyện đến đâu thì đến. Nhưng lý trí đã kịp ngăn cản trái tim yếu mềm…

Tôi biết rằng dù chúng tôi có bỏ hết tất cả để đến với nhau thì cũng không thể hạnh phúc. Lúc ấy, anh sẽ đau khổ vì dằn vặt lương tâm và trách nhiệm, tôi cũng chẳng sung sướng gì khi tìm hạnh phúc trên đau khổ của người khác. Hạnh phúc thật sự là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc. Ai đó đã từng nói: “ Hạnh phúc là dám yêu, được yêu và dám sống vì tình yêu chân thành cho dù chỉ là một phía”. Tôi đã mãn nguyện vì đã sống hết mình cho tình yêu của mình. Rời xa anh chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc đó, tôi có tìm được hạnh phúc hay không, tôi không biết, nhưng ít nhất tôi đã không làm đổ vỡ một gia đình hạnh phúc, và giữ cho anh tròn trách nhiệm với gia đình. Còn anh, thời gian là phương thuốc nhiệm màu sẽ giúp anh quên tôi. Và anh sẽ không cô đơn vì anh còn có gia đình.

Tất cả rồi sẽ chỉ còn là kỷ niệm. Tôi giờ đây đã cứng cáp hơn tôi của ngày xưa, vì tôi đã có hạnh phúc của riêng mình – hạnh phúc vì dám yêu và được yêu. Tôi sẽ vững vàng trên bước đường còn lại, dù không có anh. Cầu chúc anh luôn mạnh khỏe và hạnh phúc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét