Ai xui làn tóc rối
Gởi lại một chút hương?
Bước chân thôi về vội
Lạc giữa cỏ bên đường.
Con tim hoài nhút nhát
Dõi theo bóng người đi
Ai xui...mà làm chi
Tiếng thương còn bỏ ngỏ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thường thì con người ta phải nếm mùi đau khổ mới biết giá trị của hạnh phúc. Khi có trong tay thì không thèm vun trồng, tưởng như hạnh phúc đó cứ ở mãi với mình suốt đời. Nhưng đến lúc mất rồi mới ân hận thì đã quá muộn.Tình yêu tự nó không mang lại đau khổ, mà chính do sự yếu đuối, vô tình của con người gây ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét